Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2053 - Chương 2052: Đừng Tưởng Là Lịch Sự Thì Lão Tử Sẽ Tha Cho Ngươi (2)

Chương 2052: Đừng tưởng là lịch sự thì lão tử sẽ tha cho ngươi (2)
Trong danh sách các vật phẩm hắn có thể nhìn thấy, cũng còn một số vật phẩm vốn dĩ đã bị giấu đi.

Những vật phẩm này càng hiếm hơn, Lâm Mặc Ngữ đã nhìn thấy vật phẩm của cảnh giới Thần Vương trong đó.

Ví dụ như một thanh kiếm Phần Thiên ẩn chứa pháp tắc Phần Thiên Chi Diễm. Nó là một pháp bảo cao cấp thuộc cảnh giới Thần Vương, được bán với giá 600 vạn điểm tích lũy.

Giá đúng là khá cao nhưng đáng tiếc đối với Lâm Mặc Ngữ không có tác dụng gì, nếu không thì hắn cũng sẽ không keo kiệt mà mua nó.

Điểm tích lũy chỉ là con số, Lâm Mặc Ngữ không hề có ý định tiêu xài tiết kiệm.

Không tìm thấy thi thể hài cốt của cảnh giới Thần Vương, chỉ tìm thấy một vài hài cốt dị tộc cảnh giới Chân Thần, có thể dùng để luyện đan hoặc luyện khí, mà Lâm Mặc Ngữ lại chẳng có nhiều hứng thú với mấy thứ này.

Sau khi xem hồi lâu, Lâm Mặc Ngữ hiện tại có 877 vạn điểm tích lũy khổng lồ, kết quả là một đồng hắn cũng không dùng đến.

“Trung tâm giao dịch tinh hệ số 10 không có, không biết những trung tâm giao dịch ở tinh hệ khác có hay không.”

Theo như những gì hắn biết, các tinh hệ khác nhau không chỉ có nhiệm vụ khác nhau mà ngay cả vật phẩm trong trung tâm giao dịch cũng sẽ khác nhau.

Lâm Mặc Ngữ nghĩ rằng hắn có thể đi đến các tinh hệ cấp cao khác xem thử, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó.

Nếu như vẫn không được thì hắn chỉ còn cách tìm kiếm kỹ lưỡng ở mấy quán hàng rong thôi.

Nếu đến mức vậy rồi mà vẫn không tìm thấy thì Lâm Mặc Ngữ đã nghĩ ra một cách khác, đó chính là vác mặt dày đi hỏi Chu Thiên.

Dù sao thì hắn cũng đã hạ quyết tâm phải lấy được bùa hộ mệnh thì mới ra chiến trường.

Chiến trường quá nguy hiểm, để hắn có thể phát triển bản thân và hoàn thành nhiệm vụ thì việc bảo toàn tính mạng luôn là ưu tiên hàng đầu.

Nếu mất mạng thì sẽ mất tất cả.

Lâm Mặc Ngữ dành cả ngày để dạo quanh trung tâm giao dịch, cẩn thận quan sát từng quán hàng rong mà vẫn không tìm thấy thi hài cảnh giới Thần Vương.

Lâm Mặc Ngữ thất vọng rời khỏi trung tâm giao dịch.

Bên ngoài trung tâm giao dịch vẫn rất đông đúc, người qua lại rất nhiều.

Lâm Mặc Ngữ nhìn qua bên đó thấy ông lão lúc trước đã không còn ở đó nữa rồi, không biết đã đi đâu.

Không biết lý do tại sao mà Lâm Mặc Ngữ cảm thấy ông lão đó hình như đang đợi hắn.

Cảm giác vô lý này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.

“Có lẽ là do ta suy nghĩ quá nhiều rồi đi.” Lâm Mặc Ngữ khẽ lắc đầu, thầm cười bản thân.

Dần dần, Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra một vài vấn đề.

Rất nhiều người đều đang nhìn hắn, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, bên tai vang lên vài tiếng xì xầm.

“Đây là Lâm Mặc Ngữ đó.”

“Có phải là cùng họ cùng tên không, hạng nhất bảng tiềm năng, mới là chân thần cấp một, có thể hay sao?”

“Bảng tiềm năng cũng có phải phán xét dựa vào cấp độ tu vi đâu, nói không chừng người ta có đủ tiềm năng thì sao.”

“Nhưng mà chân thần cấp một đã có thể hoàn thành nhiệm vụ tinh hệ số 100182 một cách hoàn hảo như thế, nghĩ thôi đã thấy không có khả năng rồi.”

Các loại âm thanh truyền vào tai Lâm Mặc Ngữ, càng khiến hắn cảm thấy kỳ lạ hơn.

Sao hắn đột nhiên lại nổi tiếng như vậy, sao có nhiều người biết hắn như thế?

Lẽ nào là do bảng tiềm năng sao?

Nhưng mà nhiệm vụ đó có vấn đề gì sao, tại sao mọi người trông ai cũng biết đến vậy.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy hơi bối rối, có chút không quen.

“Lâm Mặc Ngữ!”

Lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.

Lâm Mặc Ngữ quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Cách đó không xa, Sở Hùng kiêu ngạo bước tới.

Hơi thở cảnh giới Thần Vương cuồn cuộn sôi trào, bay thẳng lên trời.

Những người xung quanh không khỏi lùi vài bước để nhường đường cho hắn ta.

Sở Hùng xông đến với vẻ mặt hung dữ, người không biết còn tưởng hắn ta tới báo thù đó.

Lâm Mặc Ngữ hành lễ với Sở Hùng: “Bái kiến Sở tiền bối.”

Sở Hùng tức giận hừ một tiếng, nói: “Tiểu tử thối, đừng tưởng là bây giờ lịch sự thì lão tử sẽ tha cho ngươi.”

“Lão tử nói cho ngươi biết, xin lỗi gì đó chẳng ích gì đâu. Hôm nay, lão tử phải dạy cho ngươi một bài học, để ngươi biết thế nào là tôn trọng người lớn tuổi.”

Sở Hùng hùng hổ kéo Lâm Mặc Ngữ rời đi.

Lâm Mặc Ngữ cười khổ, bất lực, sao hắn lại quên được rằng 2 người Sở Hùng và Trang Bích đều ở tinh hệ số 10 chứ.

Hơn nữa còn tình cờ đến nỗi gặp được hắn.

Lâm Mặc Ngữ vẫn nhớ như in cái dáng vẻ muốn ăn thịt người của Sở Hùng lúc ở trong đấu trường Nhân Hoàng.

Kết quả là lại bị hắn giết hai lần liền, lúc đó hắn ta tức đến phát điên luôn.

Bây giờ ở hiện thực, bị Sở Hùng bắt được, chắc chắn sẽ bị hắn ta giáo huấn một trận rồi.

Kỳ thực Lâm Mặc Ngữ cũng hiểu được Sở Hùng không có ác ý gì, hắn ta nhìn thì có vẻ hung dữ nhưng con người hắn ta thì không xấu.

Sở Hùng dùng trận truyền tống mang Lâm Mặc Ngữ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment