Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2054 - Chương 2053: Đừng Tưởng Là Lịch Sự Thì Lão Tử Sẽ Tha Cho Ngươi (3)

Chương 2053: Đừng tưởng là lịch sự thì lão tử sẽ tha cho ngươi (3)
Hai người đi đến một khu rừng núi yên tĩnh, xa xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Phong cảnh ở đây rất đẹp, có tiếng chim hót và hương hoa thơm và một con đường yên tĩnh dẫn sâu vào rừng.

Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy hoa cỏ hai bên đường rõ ràng là đã được cố ý cắt tỉa, đan xen ngẫu hứng, vô cùng đẹp mắt.

Ở nơi sâu nhất của con đường có thể mơ hồ nhìn thấy một khoảng sân.

Nơi này khiến cho Lâm Mặc Ngữ đến tiểu viện Bạch Thần bên trong tiểu thế giới, hai bên đều có điểm tương tự nhau.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy hơi kỳ quái, hắn nhìn Sở Hùng hỏi: “Đây là chỗ ở của Sở tiền bối sao?”

Sở Hùng có khuôn mặt dữ tợn và tính cách nóng nảy, không hề ăn khớp với cái hoàn cảnh hiện tại.

Sở Hùng đoán được ý nghĩ của Lâm Mặc Ngữ, sắc mặt lập tức biến đổi, hắn ta hỏi: “Sao nào, không giống ư?”

Lâm Mặc Ngữ lắc đầu nói: “Không ngờ rằng nội tâm của Sở tiền bối lại dịu dàng như vậy.”

“Dịu cái quỷ á, lão tử sẽ nguyện ý sống ở một nơi không có chỗ nào đặt chân như này sao chứ. Đi mỗi tí thôi mà cũng phải cẩn thận từng chút một, chỉ sợ giẫm hỏng hoa cỏ ở đây.” Sở Hùng lớn tiếng hét lên, có hơi khinh thường nơi này.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy buồn cười, dường như dáng vẻ này mới thích hợp với dáng dấp của Sở Hùng.

“Sở ngốc, miệng ngươi lại đầy phân rồi đó.”

Giọng nói ung dung vang lên, không nhanh không chậm.

Lâm Mặc Ngữ vừa nghe đã biết đó là giọng nói của Trang Bích.

Sở Hùng hừ một tiếng nói: “Lão Trang, Lâm Mặc Ngữ đến rồi.”

Phía cuối con đường, bóng dáng của Trang Bích hiện ra, Lâm Mặc Ngữ lập tức hành lễ: “Bái kiến Trang tiền bối.”

Khuôn mặt Trang Bích tựa như ngọc, ông ta nở nụ cười ôn hòa, nói: “Lâm tiểu hữu, mời vào trong sân nói chuyện, uống chén rượu nhạt.”

Sở Hùng ôi lên một tiếng, nói: “Uống rượu thì uống rượu, lấy đâu ra nhiều lời nho nhã như vậy, chúng ta lại chẳng phải người của tinh vực Thanh Long.”

Vừa nói hắn ta vừa sải bước đi vào, còn không quên nói thêm một câu: “Tiểu tử thối, đừng có nghĩ đến việc trốn mất đấy.”

Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười, tiến vào theo.

Con đường trong rừng không hề dài, bước vào khu rừng, lập tức có một luồng không khí trong lành phả vào mặt, khiến cho Lâm Mặc Ngữ cảm thấy thoải mái, mọi buồn chán, mệt mỏi trong lòng hắn đều bị cuốn đi hết.

Ánh sáng lốm đốm chiếu xuyên qua từng tán cây, chiếu xuống sẽ khiến cơ thể trở nên ấm áp.

Bên tai có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo và có thể nhìn thấy những chú chim đang làm tổ trên cành cây trong rừng.

Ở đây đâu đâu cũng xinh đẹp, trong lòng hắn bất giác cảm thấy yên bình.

Trang Bích đứng trước tiểu viện này trông càng lịch sự, nho nhã hơn lúc đứng trên đấu trường.

Trong đầu Lâm Mặc Ngữ bỗng xuất hiện một từ: Học giả.

Hắn nhận thấy dùng từ này để hình dung về Trang Bích vô cùng chuẩn xác.

Ông ta và Sở Hùng tưởng chừng như là hai thái cực nhưng chẳng ngờ hai người như họ lại là bạn thân chí cốt.

Mọi chuyện trên đời đúng là kỵ lạ như vậy.

Cách bài trí trong tiểu viện đơn giản nhưng lại rất trang nhã, vô cùng phù hợp với tính cách của Trang Bích.

Sau khi xuyên qua tiểu viện, tiếng nước càng rõ ràng hơn, có thể nhìn thấy một thác nước ở cách đó không xa.

Dòng nước từ trên thác lao nhanh xuống, chưa kể đồ sộ đến mức nào nhưng lại có một hương vị độc đáo riêng biệt.

Trên bàn đá phía sau tiểu viện bày vài món ăn kèm đơn giản cùng với một bình rượu ngon.

Sở Hùng cũng không khách khí, dứt khoát ngồi xuống.

Trang Bích vẫy tay nói: “Lâm tiểu hữu, mời ngồi.”

Sở Hùng quát: “Khách khí như thế làm gì chứ, uống rượu không cần để ý như vậy, uống đến sảng khoái là được rồi.”

Trong lúc nói chuyện, hắn ta đã rót cho mình một ly và bắt đầu uống.

Trang Bích cười khổ, nói: “Đừng để ý đến hắn ta, tên này là một kẻ thô lỗ như vậy đó.”

Trong lòng Lâm Mặc Ngữ khẽ động, trong tay hắn đã cầm lấy bầu rượu mà Nhậm Cường gửi cho, nói: “Sở tiền bối, rượu này coi như quà tạ lỗi của vãn bối với ngài nhé.”

Trang Bích lắc đầu nói: “Đấu trường có kẻ thắng người thua, nào có chuyện gì phải tạ lỗi chứ.”

Sở Hùng nghe thấy là rượu, lập tức duỗi tay cầm lấy bầu rượu, nói: “Đó là chuyện giữa ta và hắn, ngươi đừng có quản.”

Trang Bích thở dài nói: “Cái tên nhà ngươi đó.”

Sở Hùng hừ một tiếng nói: “Ta thì sao chứ, lão tử đây gọi là có ân báo ân, có thù báo thù, quyết không chịu thiệt.”

Vừa nói hắn vừa uống một ngụm trong bầu rượu, thở ra một hơi thật dài, nói: “Rượu không tệ, tuy là hơi nhạt nhưng cũng coi là uống được.”

“Nể mặt bầu rượu này, lần này lão tử tha thứ cho ngươi rồi, chuyện đã qua cho qua đi.”

Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ biết Sở Hùng không thật sự có ý trách hắn, chỉ là trông hắn ta có hơi hung dữ mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment