Chương 2074: Giết ác ma, Điệp tộc tao nhã (2)
Bên cạnh hắn ta đột nhiên xuất hiện một hư ảnh của tấm khiên lục giác đầy gai, cản lại mọi luồng kiếm khí.
Ác ma đứng trong tấm khiến, dùng ánh mắt nham hiểm cùng cực nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc Ngữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử Nhân tộc, ngươi nhớ kỹ cho lão tử. Lão tử đến từ tộc Ác Ma, ác ma Tiêm Thích, ngày khác ta nhất định báo mối thù ngày hôm nay.”
Nữ tử Điệp tộc thở dài, nói: “Đây là Ma Thạch do ác ma Khiên Quỷ làm ra, dường như là có lực phòng ngự của cấp Chân Thần đỉnh phong, rất khó để phá vỡ.”
“Hơn nữa, hắn ta có lẽ sẽ trốn khỏi đây thông qua ma thạch truyền tống, không có cách nào truy tìm được hắn ta đâu.”
Trong lúc nữ tử Điệp tộc đang nói chuyện, lúc này ác ma quả nhiên lại lấy ra một viên Ma Thạch khác.
Lâm Mặc Ngữ cười khúc khích, nói: “Ta nói rồi, hắn ta không thoát nổi đâu.”
Phạm vi pháp tắc mở rộng, tinh thần kỳ dị màu xám trắng từ phía sau bay lên, bản thể linh hồn nhảy lên, xuất hiện dưới tinh thần kỳ dị.
Bản thể linh hồn chỉ vào ác ma, nói: “Trảm!”
Kiếm Trảm Hồn bay ra, xuyên qua tấm khiên, nháy mắt đâm thẳng vào đầu của ác ma Tiêm Thích.
Ác ma Tiêm Thích đang chuẩn bị nghiền nát ma thạch truyền tống cứng đờ tại chỗ, bất động.
Sau vài tiếng hô hấp, ánh sáng trong mắt hắn ta càng ảm đạm hơn, hơi thở sinh mệnh cũng nhanh chóng nhạt nhòa.
Thu hồi phạm vi pháp tắc, tinh thần kỳ dị cũng theo đó mà biến mất.
Nữ tử Điệp tộc choáng váng nhìn, vẻ mặt hơi ngơ ngác, nàng ấy hỏi: “Hắn ta chết rồi ư?”
Lâm Mặc Ngữ ừ một tiếng, vung tay thu hồi thi thể của ác ma Tiêm Thích.
Lúc này, nữ tử Điệp tộc mới phản ứng lại, hướng về phía Lâm Mặc Ngữ hành lễ: “Cảm tạ sự giúp đỡ của công tử, nô gia vô cùng cảm kích.”
Lâm Mặc Ngữ xua tay nói: “Đừng khách sáo, Nhân tộc và Điệp tộc là đồng minh, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
“Huống hồ, Nhân tộc và ác ma là kẻ thù truyền kiếp, bắt gặp đương nhiên sẽ phải giết chết.”
Nữ tử Điệp tộc cười quyến rũ, nói: “Bất kể ra sao, nô gia cũng phải cảm ơn công tử.”
“Tên của nô gia là Thuận Điệp Y, đây có phải lần đầu công tử đến đây không, không biết nô gia có thể giúp gì cho công tử không?”
Nói xong, nàng ấy lại nhún người hành lễ, trông cực kỳ khách khí.
Điệp tộc nói chuyện mềm mại, nhẹ nhàng, trông vô cùng quyến rũ, hơn nữa nữ giới trong tộc rất nhiều, người nào người nấy đều xinh đẹp, nổi danh trong vạn tộc.
Thậm chí còn có hôn nhân giữa Nhân tộc và Điệp tộc, các cấp cao của hai phía cũng không ngăn cản điều này.
Đáng tiếc là huyết mạch giữa hai tộc dường như có vấn đề, không có cách nào sản sinh ra đời sau.
Lãnh thổ của Điệp tộc gần với tinh vực Thanh Long của Nhân tộc, hai bên có mối quan hệ vô cùng mật thiết.
Văn hóa của tinh vực Thanh Long được truyền bá vào Điệp tộc, được tộc nhân Điệp tộc vô cùng hưởng ứng.
Vô số năm qua, do bị ảnh hưởng nên cách nói chuyện của Điệp tộc bắt đầu trở nên giống với Nhân tộc trong tinh vực Thanh Long, có vẻ tao nhã.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ngươi có từng nghe nói đến Lạc Phi của tộc Phi Dực chưa?”
Lần này, một trong số những mục tiêu của Lâm Mặc Ngữ là tìm ra Lạc Phi.
Điệp Y nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe thấy, công tử muốn tìm gã sao? Tộc Phi Dực hình như có địch ý với Nhân tộc đó.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Điệp Y rút ra một sợi tơ từ đôi cánh của mình, đưa cho Lâm Mặc Ngữ rồi nói: “Ta thuộc chi Tinh Quang Điệp của Điệp tộc, đây là tơ Tinh Quang của bọn ta. Nếu như ta tìm thấy tung tích của Lạc Phi thì ta sẽ dùng tơ Tinh Quang để báo cho công tử biết.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không khách khí nữa, nhận lấy tơ Tinh Quang, nói: “Làm phiền Điệp Y cô nương rồi.”
Điệp Y che miệng cười khúc khích, nói: “Không phiền không phiền, đây là điều ta nên làm mà, không biết công tử tên gì, để Điệp Y ghi nhớ được ai đã giúp đỡ mình.”
Cách nói chuyện tao nhã, quả thực khiến người ta có hơi không quen, khó trách Cốc Thanh Tuyền không thích.
Tính cách thẳng thắn của Cốc Thanh Tuyền thật sự không phù hợp với điều này.
Nhưng Điệp tộc vốn có âm thanh mềm mại, nói chuyện ngọt ngào, khiến người khác khó mà giận họ được.
Đừng nói là giận, đến tức còn không nổi nữa là.
Lâm Mặc Ngữ không hề giấu diếm nói: “Nhân tộc, Lâm Mặc Ngữ.”
Điệp Y cười như hoa, nói: “Hóa ra là Lâm công tử, Điệp Y nhớ rồi. Vậy Điệp Y không quấy rầy Lâm công tử nữa, Lâm công tử xin hãy cẩn thận, bảo trọng.”
“Bảo trọng!”
Điệp Y rất thức thời, không hề quấy rầy Lâm Mặc Ngữ, chỉ nói thêm vài lời thích hợp rồi rời đi.
Đôi cánh xinh đẹp khẽ động, tản ra tinh quang, đưa nàng ấy rời đi.
Điệp tộc quả thực rất xinh đẹp nhưng đồng thời cũng là một chủng tộc đáng thương.
Lâm Mặc Ngữ đã từng đọc qua một vài tư liệu của Điệp tộc, biết được rằng chủng tộc này có thời kỳ còn thảm hơn cả Nhân tộc.