Chương 2134: Khô Lâu Vương hùng mạnh, kiếm trảm tộc Tam Ngân (1)
Nàng ta vốn đã rất cao, cũng không kém bao nhiêu so với Lâm Mặc Ngữ, dáng người cân đối hoàn mỹ, vô cùng mê người.
Đáng tiếc lại gặp phải Lâm Mặc Ngữ, tên ngốc này chẳng những không hề động lòng mà còn chẳng có chút cảm giác nào.
Hơi thở của Ngư Khinh Nhu đang dần dần khôi phục ổn định, hơi thở pháp tắc lại bốc lên.
Nàng ta nở nụ cười: “Cuối cùng cũng khỏi rồi, cảm ơn ngươi nhé.”
“Không ngờ ngươi thật sự đến đây, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”
Lâm Mặc Ngữ không trả lời câu hỏi của nàng ta, mà thản nhiên hỏi ngược lại: “Ngươi định làm gì?”
Ngư Khinh Nhu u oán nói: “Bích Lam Thiên Mạc của bổn công chúa còn có thể duy trì một khoảng thời gian, đủ để ta khôi phục.”
“Đến lúc đó, bổn công chúa muốn đánh thì đánh, muốn đi là có thể đi.”
Lâm Mặc Ngữ liếc nhìn ba tên bên ngoài, bọn họ vẫn đang tiếp tục tấn công mãnh liệt.
Nhìn từ hơi thở có thể thấy được, ba người đều là thần vương, đang áp chế tu vi để đến đây.
Chiến lực mà bọn họ có thể phát huy, vừa vặn vượt qua cực hạn của cảnh giới Chân Thần, coi như là miễn cưỡng chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới Thần Vương.
Nếu nói bọn họ có thể chiến đấu vượt cảnh, hình như có hơi miễn cưỡng.
Nhưng so với chân thần đỉnh phong bình thường thì đúng là mạnh hơn khá nhiều.
Nếu đơn đấu, chắc là Ngư Khinh Nhu sẽ mạnh hơn bọn họ.
Nhưng nếu ba đánh một, Ngư Khinh Nhu sẽ không chiếm được nhiều lợi thế.
Tộc Tam Ngân không chỉ là đồng minh, nghe nói còn có huyết mạch tương tự, ba tộc có một bộ thuật pháp phối hợp, uy lực rất lớn.
Ba người liên thủ, hẳn là có thể chiến thắng Ngư Khinh Nhu.
Chỉ là Ngư Khinh Nhu nắm giữ pháp tắc Không Gian, đúng như nàng ta nói, muốn đánh thì đánh, muốn đi là có thể đi.
Trong mắt Lâm Mặc Ngữ lóe lên một tia sát ý, tộc Tam Ngân từng là một trong những chủng tộc xâm lược Nhân tộc.
Nhân tộc chết trong tay bọn họ nhiều vô số kể, thù hận rất sâu.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Để ta giải quyết bọn họ.”
Ngư Khinh Nhu cảm nhận được sát ý của Lâm Mặc Ngữ, cười khanh khách: “Đây là ngươi muốn giết, không tính trả ơn đâu nhé.”
Lâm Mặc Ngữ thấp giọng nói: “Đừng quên, là ngươi cầu ta đến cứu.”
Ngư Khinh Nhu vẫn mặt dày, cật lực phủ nhận: “Ta đâu có nói muốn ngươi đến cứu ta, ta chỉ nói muốn ngươi đến giúp ta. Hơn nữa vỏ sò có dễ dùng không? Nhìn thân thể của ngươi, có vẻ như đã được tăng cường không ít rồi.”
Ngư Khinh Nhu cười rạng rỡ, sáng như ánh mặt trời ấm áp, mặt dày vô cùng.
Lúc này, rõ ràng nàng ta đang chơi xấu, trông khá giống với Ninh Y Y nghịch ngợm.
Không thể không nói, đúng là vỏ sò đã mang lại rất nhiều lợi ích cho hắn.
Nhờ có nó, hắn tìm được thiểm tinh thiểm hoả, tăng cường cho thân thể.
Hơn nữa, nhờ có thiểm hoả mà hắn bồi dưỡng ra tinh hỏa Ngũ Sắc bằng cách nhân tạo, thành công chuyển hóa [Triệu Hồi Khô Lâu Vương] thành thuật pháp cấp Hằng Tinh.
Nếu không có vỏ sò, những điều này đều không thể nào thực hiện được.
Lâm Mặc Ngữ không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Mở lối đi, ta ra ngoài giải quyết bọn chúng.”
Ngư Khinh Nhu cười, đôi mắt cong lên: “Vậy ngươi phải cẩn thận, ba tên đó là thần vương, tuy thực lực bình thường nhưng liên thủ lại rất lợi hại.”
“Bọn chúng không có cơ hội.”
Nói xong, Lâm Mặc Ngữ bay ra ngoài, Ngư Khinh Nhu cũng rất phối hợp mở một lối đi ra.
Trước khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, nàng ta còn dặn dò: “Cẩn thận, nếu có nguy hiểm thì quay lại, bổn công chúa che chở cho ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ nhếch khóe miệng: “Không cần.”
Sát ý trên người hắn cuồn cuộn, trong ánh mắt tràn đầy tự tin, nhìn qua căn bản không coi trọng ba người tộc Tam Ngân.
Có vẻ như Ngư Khinh Nhu bị sự tự tin của Lâm Mặc Ngữ lây nhiễm, không hiểu sao lại tin tưởng nhất định Lâm Mặc Ngữ có thể thành công.
“Xem thử tên này có thủ đoạn gì?”
“Không ngờ hắn thật sự đến đây, đúng là rất bất ngờ.”
Trong mắt Ngư Khinh Nhu mang theo sự phức tạp, đồng thời cũng có chút tò mò.
Nụ cười trên khóe miệng rất rõ ràng, hiển nhiên rất vui vì Lâm Mặc Ngữ có thể đến.
Lúc đó, nàng ta cũng chỉ thử gọi Lâm Mặc Ngữ, cũng nghĩ đến việc Lâm Mặc Ngữ có thể sẽ không đến.
Dù sao nàng ta cũng rõ ràng, nếu ngay cả mình cũng cần giúp đỡ, mười phần thì đến chín phần là đã gặp nguy hiểm.
Nàng ta và Lâm Mặc Ngữ không thân không quen, Lâm Mặc Ngữ dựa vào đâu mà đến giúp mình?
Chẳng lẽ là vì nàng ta là công chúa của tộc Tinh Không Ngư Nhân?
Hay là vì nàng ta đủ xinh đẹp?
Nàng ta biết Lâm Mặc Ngữ không phải là người coi trọng ngoại hình, càng không coi trọng thân phận của nàng ta.
Không ngờ Lâm Mặc Ngữ vẫn đến, hơn nữa còn đến rất nhanh.
Dưới ánh mắt của nàng ta, tinh không bên ngoài Bích Lam Thiên Mạc đột nhiên tối sầm lại, tiếp theo ngọn lửa màu bạc bùng cháy ngập trời, bao phủ một vùng tinh không rộng lớn.