Chương 2135: Khô Lâu Vương hùng mạnh, kiếm trảm tộc Tam Ngân (2)
Gió âm ập đến, ngay cả Bích Lam Thiên Mạc của nàng ta cũng không cản được.
Nhiệt độ đang giảm mạnh, vô cùng đáng sợ.
Ngai vàng Khô Lâu khổng lồ xuất hiện trên tinh không, tiếp theo là Khô Lâu Vương cao vạn mét xuất hiện từ trong ngọn lửa, chậm rãi đứng dậy.
“To quá!”
“Đây là Khôi Lỗi gì, trông có vẻ rất lợi hại.”
Ngư Khinh Nhu kinh ngạc thốt lên, ngay cả nàng ta cũng cho rằng, Lâm Mặc Ngữ chỉ sử dụng Khôi Lỗi.
Dưới ánh mắt của nàng ta, Khô Lâu Vương hành động.
Cự kiếm dài mấy ngàn mét vung ra trên tinh không, kiếm quang lóe lên rồi biến mất.
Trên người ba người tộc Tam Ngân đồng loạt sáng lên một đạo kiếm quang, ba người kêu thảm thiết bay ngược ra ngoài.
Ngư Khinh Nhu kinh hãi thốt lên: “Sao đòn tấn công này lại ẩn chứa pháp tắc Không Gian?”
Bản thân nàng ta nắm giữ pháp tắc Không Gian, nàng ta quá quen thuộc với nó.
Thuật pháp “Trảm Thần“ của Khô Lâu Vương, chỉ cần đòn tấn công phát ra là có thể đánh trúng trong nháy mắt.
Không có bất kỳ quỹ tích nào có thể tìm kiếm, không thể né tránh.
Nguyên nhân chính là bởi vì trong đòn tấn công ẩn chứa pháp tắc Không Gian.
Ngay cả Lâm Mặc Ngữ cũng không biết điểm này, lại bị Ngư Khinh Nhu nhìn thấu.
Một kiếm Trảm Thần, có thể đánh đơn cũng có thể đánh nhiều.
Mục tiêu càng ít, uy lực càng lớn.
Lúc này, Khô Lâu Vương nhắm vào ba người, một kiếm đánh trọng thương ba người.
Ba người kinh hãi kêu lên, xoay người bỏ chạy, căn bản không dám đánh trả.
Kiếm này, quá khủng bố!
“Không chạy thoát được đâu.”
Lâm Mặc Ngữ thản nhiên nói, Khô Lâu Vương bước ra một bước, trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm, từ phía sau vượt lên, đã đến trước mặt ba người.
Trường kiếm lại vung ra, lại là một kiếm Trảm Thần.
Ba đạo kiếm quang đồng thời sáng lên, ba người lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể vỡ nát ngay tại chỗ, nổ tung.
Ngay cả linh hồn cũng bị kiếm này chém thành bốn năm mảnh, tan biến trên tinh không.
Hai kiếm, chém giết ba thần vương bị áp chế tu vi.
Chiến lực của Khô Lâu Vương lại được kiểm chứng một lần nữa.
Thật sự có thực lực chiến đấu vượt cảnh, còn mạnh hơn cả Khô Lâu thần tướng.
“Mạnh quá!” Ngư Khinh Nhu không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Dường như nàng ta đang nhìn Lâm Mặc Ngữ bằng ánh mắt khác.
Nàng ta biết Lâm Mặc Ngữ là thiên tài, là một thiên tài rất lợi hại.
Nếu không cũng không thể nào đến được nơi này, thậm chí còn có thể cứu nàng ta giữa đường.
Chỉ là nàng ta không ngờ, Lâm Mặc Ngữ lại có thể mạnh đến mức này.
Nhưng ngay sau đó nàng ta lại ý thức được: “Không phải hắn mạnh, mà là Khôi Lỗi của hắn mạnh. Rột cuộc hắn đến từ đâu, sao lại có Khôi Lỗi mạnh đến vậy?”
“Chẳng lẽ hắn là người trong thành Thần sao?”
Trong chốc lát, Ngư Khinh Nhu đã có rất nhiều suy đoán về thân phận của Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ thu hồi Khô Lâu Vương, mấy Khô Lâu Thần chiến sĩ bay đi, thu hồi thi thể của ba người cùng với trang bị trữ vật.
Lại là một khoản thu nhập kếch xù.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất trôi chảy, tự nhiên, như thể đã làm vô số lần.
Sự thật cũng đúng là như vậy, chuyện như vậy đúng là Lâm Mặc Ngữ đã làm rất nhiều lần.
Ngư Khinh Nhu thu hồi Bích Lam Thiên Mạc, Bích Lam Thiên Mạc nhanh chóng được thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một viên châu nhỏ màu lam.
Trong mắt Lâm Mặc Ngữ, Bích Lam Thiên Mạc giống như trận bàn.
Cho dù ngoại hình thay đổi như thế nào thì nguyên lý bên trong đều không khác biệt lắm.
Là công chúa của tộc Tinh Không Ngư Nhân, sao trên người Ngư Khinh Nhu có thể không có vật bảo mệnh?
Hơn nữa lúc nãy hắn đến, Ngư Khinh Nhu không hề có vẻ hoảng hốt, hiển nhiên nàng ta còn có át chủ bài khác, đủ để nàng ta hóa nguy thành an.
Ngư Khinh Nhu cười, đôi mắt cong lên: “Cảm ơn nhé.”
“Nhân tộc và tộc Tam Ngân có thù, cho dù không giúp ngươi thì ta cũng sẽ giết bọn chúng.” Sát khí của Lâm Mặc Ngữ cũng dần dần thu lại, không còn sát ý ngập trời nữa, hắn khôi phục dáng vẻ ôn hòa nho nhã thường ngày.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Vừa rồi lúc chữa thương cho ngươi, ta cảm thấy rất kỳ quái...”
Ngư Khinh Nhu cắt ngang lời Lâm Mặc Ngữ: “Có phải là phát hiện, trong cơ thể ta không có dấu vết của pháp tắc?”
“Ừm.”
Thích truy tìm căn nguyên của vấn đề, đây là tính cách của Lâm Mặc Ngữ, chuyện không hiểu, luôn muốn làm rõ tại sao.
Ngư Khinh Nhu cười hì hì: “Muốn biết sao? Nhưng bổn công chúa không muốn nói cho ngươi biết.”
Lâm Mặc Ngữ không bất ngờ: “Đây là bí mật của ngươi, không muốn nói cũng là chuyện đương nhiên, cứ coi như ta chưa hỏi.”
Ngư Khinh Nhu lại cười: “Cũng không phải là bí mật gì, chỉ là giữ lại chút hồi hộp, sau này có cơ hội sẽ nói cho ngươi biết.”