Chương 2136: Khô Lâu Vương hùng mạnh, kiếm trảm tộc Tam Ngân (3)
“Tóm lại lần này cảm ơn ngươi, bổn công chúa sẽ nhớ kỹ ân tình của ngươi.”
“Sau này nếu ngươi gặp nguy hiểm, có thể thông qua vỏ sò gọi bổn công chúa, nếu bổn công chúa rảnh, sẽ chạy đến cứu ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Hẳn là sẽ không có cơ hội này, đã không có chuyện gì, vậy cáo từ.”
Ngư Khinh Nhu vẫy tay: “Đi đi đi, dù sao nếu có nguy hiểm thì cứ gọi bổn công chúa, bổn công chúa sẽ đến cứu ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ không tỏ ý kiến, xoay người rời đi.
Cứu hắn? E là Ngư Khinh Nhu còn chưa có năng lực này.
Nhìn Lâm Mặc Ngữ rời đi, Ngư Khinh Nhu khẽ giẫm chân: “Thật là tên ngốc vô vị, còn hơi kiêu ngạo nữa, trông rất thú vị.”
“Nhưng mà pháp tắc của tên ngốc này thật sự rất thần kỳ, vừa có thể chữa thương, cũng có thể giết người.”
“Từ khi nào trong Nhân tộc lại có Khôi Lỗi mạnh như vậy, Khô Lâu Khôi Lỗi. Rốt cuộc tên ngốc này có xuất thân như thế nào?”
Ngư Khinh Nhu đã nảy sinh hứng thú mãnh liệt đối với Lâm Mặc Ngữ.
Trong mắt nàng ta, dường như Lâm Mặc Ngữ rất khác biệt so với những Nhân tộc khác.
Cụ thể là khác biệt ở chỗ nào, nàng ta cũng không nói rõ được.
Nhìn một hồi, nàng ta cũng xoay người rời đi, trước mặt xuất hiện một vết nứt không gian, nhẹ nhàng bước vào trong đó, bóng dáng xinh đẹp biến mất.
Lâm Mặc Ngữ đi xuyên qua nhóm tinh hỏa, không chút e dè phóng thích toàn bộ hơi thở, như thể sợ người khác không biết sự tồn tại của hắn.
Hắn cố ý làm như vậy, là vì muốn thu hút những kẻ kia đến.
Trước đó, nếu không phải Từ Tiễn Tinh ở đó thì không chừng đã có kẻ ra tay với hắn rồi.
Từng tia sát ý, cho dù ẩn giấu kỹ đến đâu, cũng không thể nào thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Trong đó có vài chân thần, là chủng tộc đối địch với Nhân tộc.
Có mấy chủng tộc không có thù hận gì lớn với Nhân tộc nhưng quan hệ cũng không tốt đẹp gì.
Lâm Mặc Ngữ thầm tính toán trong đầu, hiểu rõ tại sao bọn chúng muốn giết mình.
Ở đại thế giới, không có chủng tộc nào nguyện ý nhìn thấy chủng tộc khác sinh ra thiên tài.
Cho dù không phải là chủng tộc đối địch, cũng không muốn chứng kiến điều đó.
Nếu có cơ hội, bọn chúng cũng sẽ không tiếc ra tay giết người.
Hôm nay không phải là kẻ địch, nói không chừng ngày sau sẽ có xung đột.
Bây giờ Từ Tiễn Tinh đã đi rồi, Lâm Mặc Ngữ tin tưởng bọn chúng nhất định sẽ nắm bắt cơ hội, giữ hắn lại đây mãi mãi.
Nhưng tương tự, hắn cũng muốn nhân cơ hội này tiêu diệt bọn chúng.
Rốt cuộc ai mới là con mồi, ai mới là thợ săn, thật sự rất khó nói.
Rất nhanh, hành động nổi bật của Lâm Mặc Ngữ lập tức khiến những kẻ khác chú ý.
“Tìm được rồi!”
“Lá gan thật lớn, lại dám khoe khoang như vậy ở đây!”
“Từ Tiễn Tinh đã rời đi, còn ai có thể bảo vệ ngươi?”
“Thiên tài của Nhân tộc thì không nên sống sót đâu.”
Từng vị chân thần đỉnh phong có thực lực chiến đấu vượt cảnh, thậm chí cả thần tương tự áp chế tu vi, sát khí ngút trời lao về phía Lâm Mặc Ngữ.
Cánh Vong Linh không ngừng rung động, Lâm Mặc Ngữ không dây dưa với bọn họ, nhanh chóng chạy trốn.
Trong mắt bọn họ, dường như Lâm Mặc Ngữ đang hoảng sợ.
Vì thế, bọn họ càng thêm điên cuồng, thề phải giết Lâm Mặc Ngữ cho bằng được.
Lâm Mặc Ngữ không ngừng thúc giục cánh Vong Linh, liều mạng bay trong nhóm tinh hỏa Hằng Tinh, trông có vẻ khá chật vật.
Nhưng không ai phát hiện ra, trong mắt hắn chẳng hề có chút sợ hãi nào, chỉ có sát ý nồng đậm.
Đám thợ săn phía sau hoàn toàn không nhận ra rằng, thực ra chính mình mới là con mồi.
Lâm Mặc Ngữ nắm Định Không Châu trong tay, chỉ cần kích hoạt là có thể khóa chặt tinh không trong phạm vi triệu cây số.
Ngay từ đầu, hắn đã không có ý định giết từng người một, mà là muốn tiêu diệt tất cả ngay lập tức.
“12 người…“
“Còn mấy người chưa ra, không vội, chờ thêm chút nữa.”
Lâm Mặc Ngữ thầm tính toán, phát hiện còn mấy người chưa xuất hiện.
Nhóm tinh hỏa Hằng Tinh thứ tư rất lớn, Lâm Mặc Ngữ bắt đầu bay về phía trung tâm nhóm tinh hỏa.
Nhìn qua hắn có vẻ luống cuống nhưng chỉ có Lâm Mặc Ngữ mới biết mình đang làm gì.
Nhìn như hắn đang chạy trốn vô định nhưng thực ra có lộ tuyến rất rõ ràng.
Trước tiên là bay ở vòng ngoài nhóm tinh hỏa Hằng Tinh, dần dần chạy về phía bên trong.
“Ơ, có tinh hỏa Hằng Tinh cực phẩm…“
Lâm Mặc Ngữ hiểu ra tại sao có mấy tên không đến truy sát mình.
Ở khu vực trung tâm, một đóa tinh hỏa Ngũ Sắc đã hình thành.
Có mấy người đang đại chiến, vì tranh đoạt tinh hỏa Ngũ Sắc mà đánh nhau không ngừng.
Có kẻ sử dụng dụng cụ phong tỏa hơi thở nên hơi thở đại chiến không lan ra ngoài, che giấu không ít người.
Cho đến khi Lâm Mặc Ngữ đến, mới phát hiện ra tình huống ở đây.
Là tinh hỏa Ngũ Sắc.