Chương 2138: Cảm ơn, nếu không giết các ngươi sẽ rất khó
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó là âm thanh nhai nghiền gây cảm giác khó chịu.
Âm thanh của răng nanh sắc bén của ác ma cắn nát xương cốt Kim Bằng rất rõ ràng.
Dù trong tinh không không có âm thanh nhưng âm thanh này lại giống như âm thanh của linh hồn, truyền vào tai mỗi người ở đây.
Pháp tắc của Kim Bằng sụp đổ, từ thân thể đến linh hồn đều bị cắn nát thành mảnh nhỏ.
Mọi người ở đây đều có cảm giác sởn gai ốc, Kim Bằng không phải là kẻ yếu.
Cũng là thần vương, tự áp chế tu vi đến đây.
Tộc Kim Bằng cũng là một cường tộc, có sức mạnh to lớn.
Sao lại không có chút sức phản kháng nào mà đã bị nuốt chửng? Chênh lệch giữa hai bên lại lớn đến vậy sao?
Khóe miệng Ma Long Vực Thẳm còn dính máu, phát ra tiếng cười tàn nhẫn: “Đừng vội, lát nữa sẽ đến lượt các ngươi.”
Lời của nó khiến tất cả mọi người đều run rẩy.
Lúc này không gian bị phong tỏa, muốn chạy trốn gần như là không thể.
Thực lực bị pháp tắc đại thế giới áp chế, đối mặt với ác ma hình rồng đã khôi phục đến cảnh giới Thần Vương, mọi người có thể nói là không có chút sức phản kháng nào.
Cho dù bọn họ có thể chiến đấu vượt cảnh, đủ để phát huy chiến lực cảnh giới Thần Vương.
Nhưng đó cũng chỉ là chiến lực thần vương cấp một, không chỉ kém một chút so với Ma Long Vực Thẳm.
Nhìn kết cục của Kim Bằng là biết.
Lâm Mặc Ngữ hơi nhíu mày, chuyện trước mắt đã vượt qua dự liệu của hắn.
Hơn nữa Ma Long Vực Thẳm cho hắn cảm giác không đúng lắm.
Sau khi ăn sạch Kim Bằng, có vẻ hơi thở của Ma Long Vực Thẳm lại mạnh hơn một chút.
Quan trọng nhất là, làm thế nào để nó đột phá sự áp chế của pháp tắc đại thế giới.
Cho dù là thần tôn đến đây, cũng không thể nào đột phá sự áp chế của pháp tắc đại thế giới, vậy mà nó lại làm được.
Ngoài ra, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy bản thân Ma Long Vực Thẳm cũng có chút vấn đề.
Linh hồn của Lâm Mặc Ngữ đã đạt đến Tứ phẩm đỉnh phong, cho dù so với rất nhiều thần tôn cũng phải mạnh mẽ nhạy bén hơn.
Hắn cảm thấy dường như Ma Long Vực Thẳm không phải là bản thể, rất giống phân thân của ác ma.
Tộc Ác Ma có năng lực chế tạo phân thân, ở tiểu thế giới hắn đã chứng kiến không chỉ một lần.
Ác ma chân chính ở đại thế giới có phân thân cũng là chuyện bình thường.
Lâm Mặc Ngữ còn cảm nhận được một luồng hơi thở khác từ trên người nó.
Hai mắt Lâm Mặc Ngữ sáng lên, trong đầu lóe sáng, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, mọi chuyện đã rõ.
“Nó là phân thân, cảnh giới của bản thể có thể không chỉ là thần tôn.”
“Trên người nó có hơi thở của Nguyên Thủy Phù Văn.”
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy, nếu có sức mạnh nào có thể đột phá hạn chế của pháp tắc đại thế giới.
Hoặc là sức mạnh vượt qua cảnh giới Thần Tôn hoặc là sức mạnh bản nguyên như Nguyên Thủy Phù Văn.
Cả hai đều có khả năng.
Lúc đầu Lâm Mặc Ngữ còn không hiểu lắm, tại sao Ma Long Vực Thẳm muốn ăn bọn họ, coi bọn họ là khẩu phần lương thực.
Nếu liên hệ đến Nguyên Thủy Phù Văn thì biết, giống như lúc hắn phát động Nguyên Thủy Phù Văn, có thể thông qua giết người để bổ sung tiêu hao, thậm chí tăng cường một chút sức mạnh linh hồn.
Tuy tăng lên rất ít rất ít nhưng cũng chứng minh Nguyên Thủy Phù Văn có năng lực tương tự.
Như vậy, đã có lời giải thích cho việc Ma Long Vực Thẳm ăn bọn họ để tăng cường bản thân.
Mọi chuyện đều đã hiểu rõ, vậy thì trước mắt phải nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Không biết Khô Lâu Vương có thể giết nó hay không!
Lâm Mặc Ngữ thầm suy nghĩ, thật ra đối với cực hạn chiến lực của Khô Lâu Vương, hắn cũng không nắm chắc.
Chỉ có thật sự đánh qua mới biết được.
Ma Long Vực Thẳm tuy dùng thủ đoạn đặc biệt đột phá hạn chế của pháp tắc đại thế giới nhưng thực lực cũng không mạnh lắm, đại khái chỉ ở khoảng thần vương cấp ba.
Chưa chắc Khô Lâu Vương không đủ sức đánh một trận với nó.
Huống chi hắn còn có chân thú Hắc Tinh, nếu Khô Lâu Vương không địch lại, hắn cũng có thủ đoạn tiêu diệt Ma Long Vực Thẳm.
Nhưng mà đó là át chủ bài cuối cùng, không đến lúc nguy cấp thì hắn cũng không muốn sử dụng.
Ngoài Lâm Mặc Ngữ ra, bất kể là chủng tộc nào, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.
Hơi thở trên người dao động kịch liệt, muốn chạy trốn lại không dám chạy trốn. Từng người một đều đang sợ hãi, sợ mình vừa động sẽ trở thành vật hi sinh đầu tiên.
Không ai muốn làm chim đầu đàn, đều hy vọng người khác đi trước, có lẽ mình còn có cơ hội chạy thoát.
Nhưng mỗi người đều nghĩ như vậy, kết quả chính là tất cả cùng chết.
Ma Long Vực Thẳm cảm thấy hài lòng với dáng vẻ sợ hãi của bọn họ, trong lòng mừng như điên: “Cứ tiếp tục sợ hãi đi, các ngươi càng sợ, lão tử càng được lợi.”
Không ai biết, Ma Long Vực Thẳm đang chờ đợi sự sợ hãi của bọn họ tràn lan.
Sự sợ hãi của sinh linh là nguồn gốc sức mạnh của nó.
Một ngụm cắn chết Kim Bằng chính là vì muốn tạo ra sợ hãi.