Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2142 - Chương 2141: Thần Tiên Đánh Nhau, Người Phàm Gặp Nạn (1)

Chương 2141: Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn (1)
Cho dù là đứt tay đứt chân thì vẫn có thể mọc lại.

Ma Long Vực Thẳm lạnh lùng nói: “Ngươi chết chắc rồi, không ai cứu được ngươi đâu!”

Lâm Mặc Ngữ khinh thường cười khẽ: “Ngươi đến được đây rồi hãy nói.”

Khô Lâu Vương lao ra nhanh như chớp, đánh nhau với Ma Long Vực Thẳm.

Khô Lâu Vương có lực chiến đấu phi thường, vung cốt kiếm dài mấy nghìn mét, gào thét trên tinh không.

Ma Long Vực Thẳm điên cuồng tấn công Khô Lâu Vương, gây ra không ít tổn thương cho Khô Lâu Vương.

Nhưng có sự tồn tại của Nguyên Tố Vu Yêu, khiến Khô Lâu Vương có thể không để ý đến chút tổn thương này.

Khô Lâu Vương cũng có đặc tính của những vong linh khác, chỉ cần không bị giết chết trong nháy mắt, vậy thì rất khó để giết nó.

Lâm Mặc Ngữ đã nhận ra, thật ra Khô Lâu Vương vẫn kém hơn Ma Long Vực Thẳm một chút.

Nếu tính như vậy thì gần như Khô Lâu Vương sẽ tương đương với chân thần cấp ba.

Sau khi hội tụ sức mạnh của chín triệu Khô Lâu, đã không thể dùng cảnh giới để đánh giá chiến lực của Khô Lâu Vương.

Khô Lâu Vương và Ma Long Vực Thẳm đánh nhau khó phân thắng bại, Ma Long Vực Thẳm muốn đột phá sự ngăn cản của Khô Lâu Vương, rất khó khăn.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, có chân thần đỉnh phong đã bị giết.

Dưới sự bao vây của triệu Khô Lâu thần tướng và Tử Vong Long kỵ sĩ, cuối cùng thì cường giả của các chủng tộc cũng không chống đỡ nổi.

Kiếm khí chém giết, tước đoạt cơ hội sống cuối cùng của bọn họ.

“Tộc Xích Thố bọn ta và Nhân tộc các ngươi không thù không oán, tha cho ta đi.”

“Vừa rồi ta không nên truy sát ngươi, là ta sai, ta xin lỗi, nể mặt hai tộc chúng ta không có mâu thuẫn, xin hãy tha cho ta đi.”

Có mấy người nhìn thấy cái chết cận kề, bắt đầu cầu xin Lâm Mặc Ngữ tha mạng.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ vốn không có ý định tha cho bọn họ nên cũng chẳng để ý.

Bây giờ mới muốn sống vậy thì sao lúc trước lại làm?

Sự việc đã đến nước này, nói gì cũng muộn rồi.

Từ trước đến nay Lâm Mặc Ngữ luôn có thủ đoạn ngoan độc hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho triệt để.

Lâm Mặc Ngữ phát hiện, thời gian chiến đấu càng kéo dài thì hơi thở trên người Ma Long Vực Thẳm càng suy yếu.

Pháp tắc đại thế giới đang kéo đến từ khắp mọi nơi, dường như muốn áp chế nó một lần nữa.

“Tên Nhân tộc khốn kiếp, lão tử ăn thịt ngươi!”

Ma Long Vực Thẳm gầm lên giận dữ, thể hình đột nhiên trở nên to lớn.

Ma Long Vực Thẳm vốn đã cao hơn ngàn mét, lúc này thể hình lại tiếp tục biến lớn, nhanh chóng đạt đến năm ngàn mét.

Theo đó, hơi thở cũng biến đổi, trở nên mạnh mẽ hơn, đẩy lùi pháp tắc đại thế giới.

Thân thể to lớn, sức mạnh tăng vọt, ngay lập tức áp chế Khô Lâu Vương.

Trông Ma Long Vực Thẳm trở nên vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ biết, căn bản không phải như vậy.

Hắn cảm nhận được hơi thở của Nguyên Thủy Phù Văn từ trên người Ma Long Vực Thẳm, biết là nó đã kích hoạt thuật pháp đến từ Nguyên Thủy Phù Văn.

Thuật pháp chuyển hóa từ Nguyên Thủy Phù Văn rất mạnh, đủ sức thay đổi cục diện chiến đấu.

Nhưng cùng lúc đó, Nguyên Thủy Phù Văn cũng có một nhược điểm, đó là thời gian duy trì rất ngắn.

Trong cảm ứng của Lâm Mặc Ngữ, sau khi đạt đến đỉnh điểm, hơi thở của Ma Long Vực Thẳm đã bắt đầu giảm xuống nhanh chóng.

Mỗi giây trôi qua đều giảm đi không ít.

Tính toán sơ bộ, nhiều nhất là 1 phút nữa, Ma Long Vực Thẳm sẽ khôi phục nguyên trạng, thậm chí còn yếu hơn lúc trước.

Chỉ cần hắn có thể chống đỡ qua 1 phút này, không những không có chuyện gì, mà còn có thể dễ dàng tiêu diệt Ma Long Vực Thẳm.

Chỉ 1 phút mà thôi, cho dù chết mấy lần, dùng thiên phú để phục sinh một lần, không khó để chống đỡ trong 1 phút.

Khô Lâu Vương đâu phải đồ bỏ đi, cho dù quân đoàn Vong Linh không địch lại nhưng kéo dài một lúc thì cũng không thành vấn đề.

Lâm Mặc Ngữ không hề lo lắng, trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào.

Ánh mắt của hắn khiến Ma Long Vực Thẳm rất khó chịu: “Bổn vương rất ghét ánh mắt của ngươi!”

Lâm Mặc Ngữ thản nhiên đáp: “Đã ghét, vậy thì móc mắt mình ra, đừng nhìn nữa.”

“Chỉ cần ăn thịt ngươi là ta sẽ không phải nhìn nữa.” Ma Long Vực Thẳm gầm lên, thân thể khổng lồ quét qua tinh không.

Tinh không rung chuyển dữ dội, đuôi của nó giống như roi sắt, quất bay Khô Lâu Vương.

Lúc này thực lực của nó tăng mạnh, ít nhất cũng mạnh hơn trước đó mấy lần, Khô Lâu Vương không cản nổi nữa.

Quật bay Khô Lâu Vương, nó mang theo nụ cười dữ tợn lao về phía Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ không hề nao núng, cánh Vong Linh rung lên, bay ra ngoài trăm cây số.

Bị ảnh hưởng bởi phong tỏa không gian kép, tốc độ của Lâm Mặc Ngữ giảm mạnh.

Cho dù có hào quang pháp tắc Quang Tốc gia trì, tốc độ lúc này cũng không vượt quá 100 km/giây.

Tốc độ này, trong tinh không rộng lớn, chẳng khác nào ốc sên bò.
Bình Luận (0)
Comment