Chương 2142: Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn (2)
Ma Long Vực Thẳm cũng bị ảnh hưởng bởi Định Không Châu nhưng tốc độ của nó so với Lâm Mặc Ngữ vẫn nhanh hơn không ít.
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng lùi lại, Khô Lâu thần tướng và Tử Vong Long kỵ sĩ liều chết lao đến, cố gắng ngăn cản Ma Long Vực Thẳm.
Đương nhiên, cản cũng vô dụng, Lâm Mặc Ngữ chỉ muốn bọn chúng kéo dài thời gian, cho dù chỉ 0.1 giây cũng được.
Ma Long Vực Thẳm gào thét điên cuồng, tràn đầy sát ý, truy sát Lâm Mặc Ngữ.
Tốc độ của nó rất nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp, há miệng cắn xuống.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ vào thời khắc then chốt, lại thay đổi phương hướng, bên cạnh đồng thời xuất hiện rất nhiều Nguyên Tố Vu Yêu.
Lúc này, Nguyên Tố Vu Yêu đã trở thành vật thế mạng cho Lâm Mặc Ngữ, bị một ngụm của Ma Long Vực Thẳm cắn chết.
“Ngươi chạy không thoát đâu!”
Ma Long Vực Thẳm gầm lên, hung hăng hít một hơi về phía Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy một luồng sức mạnh cuồn cuộn tác động lên người mình, thân thể không tự chủ bị hút qua.
Lúc này, Khô Lâu Vương đã trở về, một kiếm Trảm Thần rơi vào cằm Ma Long Vực Thẳm.
Ma Long Vực Thẳm phát ra tiếng kêu đau đớn, mặc dù lực hút không bị đánh gãy nhưng cũng yếu đi một chút.
Lâm Mặc Ngữ nắm bắt thời cơ, hung hăng giơ tay lên chỉ.
Thuật pháp cấp Hằng Tinh: Thiêu Đốt Linh Hồn!
Thuật pháp cấp Hằng Tinh: Lời Nguyền Linh Hồn!
Thuật pháp cấp Hằng Tinh: Linh Hồn Kịch Độc!
Ba lần tấn công linh hồn đã mang đến sát thương không nhỏ, khiến Ma Long Vực Thẳm kêu lên thảm thiết.
Cuối cùng cũng đánh gãy lực hút của Ma Long Vực Thẳm.
Cánh Vong Linh rung động, cắt đứt Khóa Chặt Linh Hồn của đối phương, lại bay ra ngoài trăm cây số.
Lần này Lâm Mặc Ngữ không sử dụng Lời Nguyền Thời Gian, tuy uy lực của Lời Nguyền Thời Gian lớn hơn nhưng hắn có nỗi lo riêng.
Trận này phải đánh nhưng không thể đánh một cách ngu ngốc.
Chỗ cần chú ý vẫn phải chú ý.
Ma Long Vực Thẳm chỉ là phân thân, sau lưng nó còn có một con ác ma có thực lực khó lường.
Hơn nữa con ác ma này còn có Nguyên Thủy Phù Văn.
Cho nên Lâm Mặc Ngữ không sử dụng hai thuật pháp [Cường Binh] và [Tụ Lực] đến từ Nguyên Thủy Phù Văn, cũng không sử dụng Lời Nguyền Thời Gian.
Làm như vậy là không muốn để đối phương biết mình có [Nguyên Thủy Phù Văn], cũng không muốn để đối phương biết thuật pháp của mình có liên quan đến pháp tắc Thời Gian.
Bất kể là loại nào, đều dễ dàng khiến đối phương thèm muốn.
Bị một cường giả có khả năng vượt qua cảnh giới Thần Tôn để mắt tới, hơn nữa còn là tộc Ác Ma có thù hận sâu nặng với Nhân tộc, Lâm Mặc Ngữ sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Bây giờ hắn chỉ cần kéo dài thời gian, chờ đến lúc thời gian thuật pháp trôi qua, Ma Long Vực Thẳm sẽ khôi phục nguyên trạng.
Chờ đến lúc pháp tắc đại thế giới áp chế nó triệt để thì đó chính là tử kỳ của nó.
“Còn 45 giây.”
Đã kéo dài được 15 giây rồi, còn lại 45 giây.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được hơi thở của Ma Long Vực Thẳm lại suy yếu thêm một chút.
Ma Long Vực Thẳm cũng biết tình huống của mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Muốn kéo dài thời gian sao, không thể nào!”
“Nguyên Hỏa... Bùng cháy!”
Theo tiếng gầm rú của nó, lửa của Vực Thẳm bốc cháy dữ dội, trong nháy mắt mười vạn cây số tinh không hóa thành biển lửa.
Lửa của Vực Thẳm được gọi là Nguyên Hỏa, uy lực vô cùng kinh người.
Khô Lâu thần tướng lần lượt bị thiêu chết trong Hỏa Diễm.
Khô Lâu thần tướng vừa chết, cường giả các chủng tộc đang cận kề cái chết rốt cuộc cũng có cơ hội thở dốc.
Nhưng một giây sau bọn họ đã phát hiện, những ngọn lửa của Vực Thẳm này còn đáng sợ hơn.
Trong tiếng kêu thảm thiết, ngay lập tức có hai người bị thiêu chết.
Cường giả các chủng tộc muốn khóc mà không ra nước mắt, thật sự là vừa ra khỏi hang cọp, lại va vào ổ sói.
Bọn họ giống như là nhất định phải chết, xui xẻo đến cực điểm.
Vào khoảnh khắc bọn họ bị thiêu chết, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy hơi thở của Ma Long Vực Thẳm lại tăng cường một chút.
“Giết người, có thể tăng thời gian duy trì thuật pháp.”
Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến một trong những đặc tính của thuật pháp [Nguyên Thủy Phù Văn], giết người có thể tăng thời gian duy trì thuật pháp.
Lâm Mặc Ngữ đứng trong biển lửa, chịu đựng sát thương của biển lửa.
Lần này phạm vi tấn công hơi lớn, Lâm Mặc Ngữ cũng không còn cách nào.
Nhưng trước mắt vấn đề phiền phức nhất không phải là lửa của Vực Thẳm, chỉ dựa vào lửa của Vực Thẳm muốn thiêu chết hắn, còn cần thêm không ít thời gian.
Bây giờ vấn đề là không thể để Ma Long Vực Thẳm giết người nữa.
“Đã không thể để nó giết, vậy thì ta giết.”
Lâm Mặc Ngữ hạ quyết tâm, dồn toàn lực lao về phía cường giả các chủng tộc.
Khô Lâu Vương đồng thời lao đến, tiếp tục đánh về phía Ma Long Vực Thẳm, ngăn cản nó, không cho nó cản trở mình giết người.
Ầm!
Trong tiếng nổ lớn, một tên sắp chết trong biển lửa, vào thời khắc cuối cùng bị Lâm Mặc Ngữ dùng [Thi Thể Bạo Liệt] tiêu diệt.