Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2147 - Chương 2146: Bây Giờ Hắn Nhất Định Rất Đau (2)

Chương 2146: Bây giờ hắn nhất định rất đau (2)
Ma Long Vực Thẳm lạnh lùng nói: “Vô dụng!”

Ma Long Vực Thẳm liên tiếp phun ra mấy đạo long tức, long tức phía sau nối tiếp long tức phía trước, hội tụ cùng một chỗ, như tia chớp đánh vào Bích Lam Thiên Mạc.

Bích Lam Thiên Mạc rung lên dữ dội mấy cái, sau đó vỡ tan.

Sau khi đánh tan Bích Lam Thiên Mạc, long tức chỉ yếu đi một chút, thế đi không giảm, tiếp tục lao về phía Ngư Khinh Nhu.

Ngư Khinh Nhu không ngờ Ma Long Vực Thẳm lại mạnh đến vậy, vậy mà Bích Lam Thiên Mạc lại không chịu nổi một đòn.

Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh, trường kiếm trong tay vung lên, một đạo kiếm quang hùng mạnh xuất hiện.

Kiếm quang ẩn chứa pháp tắc Không Gian, xé rách không gian, va chạm với long tức.

Pháp tắc vỡ vụn, Ngư Khinh Nhu hét lên một tiếng, ý chí cá nhân ẩn chứa trong pháp tắc đều bị long tức thiêu hủy trong nháy mắt.

Linh hồn của nàng ta cũng bị chấn động.

Sắc mặt Ngư Khinh Nhu thay đổi, vươn tay muốn xé rách không gian.

Nhưng không gian đã bị phong tỏa, không có Bích Lam Thiên Mạc ngăn cách, nàng ta không thể nào xé rách không gian được nữa.

Gương mặt xinh đẹp của Ngư Khinh Nhu trở nên trắng bệch, vào thời khắc sinh tử, đột nhiên nàng ta quay đầu lại nói với Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi mau đi đi!”

Nàng ta không đi, dưới Khoá Chặt Linh Hồn, chạy trốn cũng vô dụng.

Không phải ai cũng giống như Lâm Mặc Ngữ, có thể cắt đứt Khoá Chặt Linh Hồn.

Nàng ta quay đầu lại nhưng không thấy Lâm Mặc Ngữ đâu.

Đôi mắt sáng ngời đột nhiên trở nên ảm đạm, không ngờ Lâm Mặc Ngữ đã bỏ nàng ta mà đi.

Nhưng đi rồi cũng tốt...

Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng, đồng thời còn hơi thất vọng.

Đột nhiên tầm mắt tối sầm lại, một bóng đen bao phủ lấy nàng ta, sau đó nàng ta cảm nhận được hơi thở quen thuộc.

Là hơi thở của Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Ngữ không hề bỏ đi, mà là mở cánh Vong Linh ra, bao bọc lấy nàng ta.

Cảm giác ấm áp ập đến, không hiểu sao, đột nhiên Ngư Khinh Nhu lại cảm thấy không sợ hãi nữa.

Cho dù phải chết, dường như cũng không đáng sợ nữa.

Nhưng ngay sau đó nàng ta lại kinh hô: “Sao ngươi không đi?”

Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ thản nhiên vang lên: “Tại sao phải đi?”

“Ngươi sẽ chết.”

“Chỉ bằng nó? Còn chưa giết được ta đâu!”

Long tức đánh trúng người Lâm Mặc Ngữ, nổ tung trên tinh không.

Toàn thân Lâm Mặc Ngữ lóe sáng ánh sáng trắng, quân đoàn Vong Linh nhanh chóng sụp đổ dưới uy lực của thuật pháp Hằng Tinh, sau đó lại nhanh chóng hồi sinh.

Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ bị long tức nuốt chửng, Ma Long Vực Thẳm cười lớn: “Chết đi, chết đi!”

Chỉ là chân thần cấp hai, làm sao có thể cản được long tức của nó.

Ngư Khinh Nhu nước mắt lưng tròng, Lâm Mặc Ngữ lại dùng thân thể để đỡ đòn tấn công cho nàng ta.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ không nói gì, âm thầm chịu đựng long tức thiêu đốt.

“Bây giờ hắn nhất định rất đau.”

Không hiểu sao Ngư Khinh Nhu lại nảy ra suy nghĩ này, mũi không khỏi cay cay, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt.

Trong long tức thiêu đốt, Lâm Mặc Ngữ im lặng không nói gì.

Kéo dài mười mấy giây sau, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng màu tím, rồi lại hồi sinh.

Long tức cũng dần dần tắt ngúm trong ánh sáng màu tím.

Lâm Mặc Ngữ buông Ngư Khinh Nhu ra, xoay người nhìn về phía Ma Long Vực Thẳm.

Ma Long Vực Thẳm phát ra giọng nói đầy kinh ngạc: “Sao có thể, sao ngươi lại không sao?”

“Ngươi đoán xem!” Lâm Mặc Ngữ cười khẽ, nhẹ nhàng đưa tay chỉ ra.

Ầm!

Ma Long Vực Thẳm cảm nhận được nguy hiểm chí mạng nhưng đã quá muộn.

Tiếng nổ vang vọng không chỉ bên tai, mà còn chấn động cả thế giới linh hồn của nó.

Nó tận mắt nhìn thấy thân thể khổng lồ của mình tan nát, thế giới linh hồn cũng bị một luồng sức mạnh vô hình và khủng bố nghiền nát.

...

Trong một thế giới kỳ lạ, lửa của Vực Thẳm màu xanh đen bốc cháy ngùn ngụt.

Một đôi mắt khổng lồ đột nhiên mở ra, tiếp theo là tiếng gầm rú long trời lở đất.

Vô số ác ma trong thế giới này bị đánh thức, run rẩy trước tiếng gầm rú của kẻ kia, không dám nhúc nhích.

Lửa của Vực Thẳm như đang nhảy múa theo âm thanh, khiến cả thế giới trở nên âm u quỷ dị hơn.

Một cái đầu rồng khổng lồ chậm rãi nhô ra từ trong Hỏa Diễm, ánh mắt xuyên qua biển lửa, vượt qua cả tinh không, nhìn về một nơi xa xôi nào đó.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Chân thần cấp hai mà lại có thể đánh ra đòn tấn công của thần vương cấp chín, rốt cuộc là dùng pháp bảo gì, ngươi rốt cuộc là ai, sao lại có được vật quý giá như vậy?”

“Bổn tôn nhớ kỹ hơi thở của ngươi rồi, bất kể ngươi là ai, dám giết phân thân của bổn tôn thì đều phải trả giá đắt.”

Giọng nói âm trầm vang lên giữa biển lửa, khiến không khí càng thêm ngột ngạt.

Trong giọng nói, ẩn chứa sát ý ngập trời.

Không ít ác ma sau khi nghe thấy giọng nói này đều trở nên run rẩy, sau đó thân thể vỡ vụn, linh hồn tan biến.

Chỉ với vài câu nói, ít nhất cũng có vạn con ác ma bỏ mạng.
Bình Luận (0)
Comment