Chương 2159: Muốn tinh hỏa Thất Sắc, hãy tìm Lâm Mặc Ngữ
“Lâm tiểu tử, con rắn thối này giao cho ngươi.”
Giọng nói của Thanh Kiếm đạo sĩ truyền đến từ tinh không.
Lâm Mặc Ngữ cười đáp: “Cảm ơn tiền bối.”
Khô Lâu Vương đã quay về, dùng đầu ngón tay xách nửa thi thể của người tộc Hắc Ảnh như xách con gà con.
Thân thể người tộc Hắc Ảnh chi chít vết thương, nửa áo choàng còn treo trên một đống thịt vụn, nhìn qua chết rất thảm.
Nhìn thấy cảnh này, cả người Kim Thập Tam run rẩy.
Nó sớm đã không còn khí thế lúc trước, cuộn nửa người lại, run lẩy bẩy.
“Đừng giết ta!”
Kim Thập Tam mang theo sự sợ hãi, phát ra lời cầu xin cuối cùng.
Đáp lại nó chính là kiếm quang của Khô Lâu Vương.
Kiếm quang chém nổ thân thể của nó, chém diệt linh hồn của nó, khiến nó hồn phi phách tán.
Tộc mãng xà Kim Tiền, từng là một trong những chủng tộc xâm lược Nhân tộc.
Sau đó, mặc dù không bị diệt tộc nhưng cũng bị Tiêu Chiến Thiên đánh cho tan tác, có thù hận không thể nào hóa giải với Nhân tộc.
Sau đó, tộc mãng xà Kim Tiền vì trốn tránh sự truy sát của Tiêu Chiến Thiên, đã rời khỏi đất tổ đã sinh sống vô số năm, đi đến nơi xa, ẩn nấp vào sâu trong tinh không.
Cho đến khi Tiêu Chiến Thiên không xuất thế nữa, bọn chúng mới dám ra ngoài hoạt động.
Lâm Mặc Ngữ giết chóc quyết đoán, sao có thể tha cho nó.
“Chặc chặc chặc, Lâm tiểu hữu, ngươi thật sự quá lãng phí.”
“Vảy giáp của mãng xà Kim Tiền chính là nguyên liệu tốt để luyện chế pháp bảo phòng ngự, ngươi chém một kiếm này là đã ném đi rất nhiều điểm tích lũy.”
Thanh Kiếm đạo sĩ xuất hiện trên tinh không, giống như lần đầu tiên gặp hắn, Thanh Kiếm đạo sĩ theo đạo kiếm xuất hiện, phong thái phi phàm.
Sức chiến đấu của Thanh Kiếm đạo sĩ rất mạnh, lấy thân phận thần vương đối đầu trực diện với thần tôn, tuy không thể toàn vẹn rút lui nhưng cũng chỉ bị thương nhẹ.
Từ đó đủ để chứng minh hắn ta có thực lực chiến đấu vượt cảnh.
Cảnh giới Thần Vương đều chiến đấu vượt cảnh, càng không cần nói đến cảnh giới Chân Thần.
Cho dù bị áp chế đến chân thần đỉnh phong, Lâm Mặc Ngữ tin tưởng Thanh Kiếm đạo sĩ vẫn có chiến lực thần vương cấp hai, thậm chí là cấp ba.
Lâm Mặc Ngữ cung kính hành lễ với Thanh Kiếm đạo sĩ: “Thanh Kiếm tiền bối, ngài lại cứu vãn bối một lần nữa rồi.”
Thanh Kiếm đạo sĩ cười như không cười: “Lâm tiểu tử nói nhảm gì vậy, với chiến lực của ngươi, mấy tên kia có thể làm gì được ngươi?”
Lâm Mặc Ngữ cười cười, Thanh Kiếm đạo sĩ hiểu rất hiểu hắn.
Những thứ đó chỉ là hư ảnh thần tôn, nhìn qua thì rất mạnh, thật ra chẳng là gì cả.
Trong trường hợp bị áp chế, hắn chỉ cần sử dụng kiếm Trảm Hồn là có thể giải quyết dễ dàng.
“Từ Tiễn Tinh bái kiến Thanh Kiếm tiền bối.” Lúc này, Từ Tiễn Tinh cũng cung kính hành lễ với Thanh Kiếm đạo sĩ.
Thanh Kiếm đạo sĩ liếc nhìn hắn: “Không tệ, ngươi đã không làm mất mặt thành Thần.”
Thanh Kiếm đạo sĩ nói là Từ Tiễn Tinh vừa rồi đối mặt với hư ảnh thần tôn, không hề bỏ chạy, ngược lại còn cùng Lâm Mặc Ngữ kề vai chiến đấu.
Thanh Kiếm đạo sĩ nhìn thấy, rất hài lòng.
Từ Tiễn Tinh cung kính nói: “Nhân tộc chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, có thể chết trận nhưng không thể bỏ rơi chiến hữu, điểm này Tiễn Tinh chưa từng dám quên.”
Thanh Kiếm đạo sĩ gật đầu: “Ừm, ta có chút chuyện muốn nói với Lâm tiểu tử, nếu ngươi không có chuyện gì khác...”
Từ Tiễn Tinh hiểu ý: “Vãn bối còn phải đi tìm tinh hỏa Ngũ Sắc, xin cáo từ trước. Sư đệ, có duyên thì chúng ta gặp lại.”
“Có duyên gặp lại, sư huynh bảo trọng.”
Chào tạm biệt đơn giản, Từ Tiễn Tinh rời đi.
Lâm Mặc Ngữ thấy kỳ lạ: “Thanh Kiếm tiền bối đuổi Từ sư huynh đi, có chuyện gì sao?”
Thanh Kiếm đạo sĩ cười khẽ: “Lão phu không có chuyện gì nhưng người khác thì có.”
“Bằng hữu, đừng trốn nữa, ra đi.”
Thanh Kiếm đạo sĩ nhìn về phía một bên, Lâm Mặc Ngữ giật mình, cũng nhìn theo ánh mắt của Thanh Kiếm đạo sĩ.
Không ngờ lại có người ẩn nấp ở bên cạnh, mà mình lại không phát hiện ra.
Cảm ứng của hắn nhạy bén như vậy cũng không phát hiện ra, chứng minh công phu ẩn nấp của đối phương thật sự rất mạnh, thậm chí vượt qua cả tộc Hắc Ảnh.
Sau khi Thanh Kiếm đạo sĩ nói xong, tinh không vẫn yên tĩnh, ngoài việc có khí nóng thổi đến thì không có động tĩnh gì.
Lúc này, thanh kiếm của Thanh Kiếm đạo sĩ phát ra tiếng kiếm reo thanh thúy: “Muốn lão phu ra tay sao?”
“Hừ hừ, tiểu tử, nhiều năm không gặp, tính tình ngày càng lớn nhỉ.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, Lâm Mặc Ngữ thầm giật mình, quả nhiên có người!
Thanh Kiếm đạo sĩ nhíu mày, giọng nói này dường như hắn ta đã từng nghe ở đâu đó.
Nhưng thời gian đã lâu, không thể nhớ ra.
Đối phương gọi mình là tiểu tử... Chứng minh đối phương lớn tuổi hơn mình.
Trên tinh không hiện ra một bóng người, mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, tràn đầy dấu vết của năm tháng.