Chương 2194: Ta nể mặt thần tôn Huyền Quang (1)
Chu Kỳ Võ lắc đầu mỉm cười: “Tất nhiên không phải, sự mạnh mẽ của thể xác, dù là thực lực hay tu luyện trong tương lai, đều có lợi ích to lớn. Chỉ là tu luyện thể xác không dễ dàng nên mọi người chọn con đường tắt đơn giản hơn.”
“Về đạo lý đó, trong tương lai ngươi sẽ tự hiểu, mà hiện tại, ngươi hãy cứ theo con đường của mình mà đi.”
“Điều mà lão phu có thể nói với ngươi là, trước mắt thì con đường của ngươi không đi sai.”
Không cần biết Lâm Mặc Ngữ có hiểu hay không, Chu Kỳ Võ chỉ nói đến thế thôi.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, trong lòng tự có ý hiểu và suy đoán riêng của mình.
Theo hắn, linh hồn và thể xác, là hai con đường khác nhau.
Cả hai có sự khác biệt nhưng lại có điểm kết nối với nhau, phụ thuộc vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu phải chọn một trong hai, đương nhiên sẽ chọn con đường linh hồn.
Nhưng nếu có thể chọn cả hai thì là tốt nhất.
Vậy nên con đường của hắn không sai, linh hồn cần mạnh mẽ, thể xác cũng phải mạnh mẽ.
Con đường trở về nhanh hơn nhiều, sau hơn 100 ngày, Lâm Mặc Ngữ trở lại nhóm tinh hỏa Hằng Tinh thứ tư.
Thời gian trôi qua một năm, bên trong nhóm tinh hỏa Hằng Tinh thứ tư lại nghênh đón một vị khách mới.
Mối nguy hiểm từ Ma Long Địa Ngục đã sớm chìm vào dòng chảy thời gian.
Lâm Mặc Ngữ vượt qua nhóm tinh hoả Hằng Tinh thứ tư, tiếp tục trở về.
Con đường tiếp theo, tốc độ của Lâm Mặc Ngữ càng lúc càng nhanh.
Thậm chí hắn không cần Khô Lâu mở đường phía trước, ngay cả khi có ám tinh, hắn vẫn tiếp tục lao thẳng qua không chút do dự.
Dựa vào thể xác chân thần đỉnh phong, ám tinh phổ thông hoàn toàn không thể ngăn cản được hắn.
Hoặc bị hắn trực tiếp đâm thủng, không thì bị hắn đâm đến độ chia năm xẻ bảy.
Thể xác chân thần đỉnh phong thật sự có thể hủy diệt trời đất, phá vỡ các ngôi sao cũng không thành vấn đề.
Trong thời gian này, hắn cũng hoàn toàn thích ứng với những thay đổi do sự tăng cường thể xác mang lại, sức mạnh thể xác dần trở nên tuỳ theo ý muốn.
Khi hắn trở lại nhóm tinh hỏa Hằng Tinh thứ nhất, việc điều khiển thể xác đã trở nên thành thạo hơn.
Chu Kỳ Võ ở phía xa ngay đằng sau Lâm Mặc Ngữ, âm thầm gật đầu, bày tỏ sự tán thưởng khả năng thích ứng của Lâm Mặc Ngữ.
Từ cội nguồn của tinh hoả nguy hiểm nhất trở lại nhóm tinh hỏa Hằng Tinh thứ nhất, nhìn tinh hỏa phổ thông thưa thớt, Lâm Mặc Ngữ không khỏi có chút cảm thán.
Nhiệm vụ lần này, mất thời gian hơn một năm, là nhiệm vụ lâu nhất trong tất cả các nhiệm vụ hắn đã thực hiện.
Hơn một năm, dù là trong kiếp tu luyện ngắn ngủi của hắn, cũng không phải là ít.
“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Lâm Mặc Ngữ khẽ thở dài một tiếng.
Trong chiến trường, sự xói mòn của thời gian cũng không còn chính xác như vậy nữa.
Lâm Mặc Ngữ vô thức muốn kiểm tra bảng thông tin của mình.
Hắn nhớ trong mạng lưới Nhân Hoàng có cung cấp bảng thông tin thuộc tính, ghi lại tuổi của hắn.
Tuy nhiên, kiểm tra thất bại, ở đây không có mạng lưới Nhân Hoàng, không thể gọi bảng thông tin ra được.
Chỉ có thể chờ sau khi trở về rồi xem lại.
Trong lòng âm thầm tính toán một chút: “Có lẽ sắp đến 33 tuổi rồi.”
Lâm Mặc Ngữ tự mình lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ nhưng nhận ra, hắn vẫn đang sử dụng âm thanh của linh hồn.
Trong tinh không, âm thanh bình thường không thể truyền đi, hắn đã sớm quen dùng âm thanh của linh hồn.
Khi một việc trở thành thói quen, việc muốn thay đổi nó rất khó.
Những lời nói của hắn lọt vào tai Chu Kỳ Võ, trong mắt của Chu Kỳ Võ lập tức lóe lên kim quang rực rỡ.
“33 tuổi... Tiểu tử này mới chỉ 33 tuổi.”
“Đúng rồi, đúng là chưa từng kiểm tra cốt linh của hắn."
“Nếu thật sự mới 33 tuổi, thiên phú tu luyện của tên tiểu tử thối này vượt xa dự đoán của ta, sợ là sẽ phá vỡ lịch sử Nhân tộc.”
Trong lòng Chu Kỳ Võ nổi lên sóng to gió lớn, khó có thể bình tĩnh nổi.
Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên từ bên cạnh.
“Lâm Mặc Ngữ!”
Một tiếng hét lớn, kéo suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ trở lại thực tại, đồng thời cũng đè xuống sự kinh ngạc trong lòng Chu Kỳ Võ.
Chu Kỳ Võ nhìn thấy ba người trẻ tuổi, chặn trước mặt Lâm Mặc Ngữ.
Ba người thuộc Nhân tộc...
Sắc mặt người mới đến khó chịu, người dẫn đầu rõ ràng còn mang theo địch ý với Lâm Mặc Ngữ.
Loại ánh mắt căm thù như thế, làm sao có thể qua mắt được một lão già từng trải qua vạn năm như ông ta.
"Ồ, phía sau còn có thần tôn, có chút thú vị đấy, để xem tên tiểu tử thối này đối phó thế nào.” Hình bóng của Chu Kỳ Võ dần biến mất, ẩn mình vào trong hư không.
Với thực lực của ông ta, nếu ông ta không chủ động xuất hiện thì người khác sẽ rất khó để phát hiện ra ông ta.
Lâm Mặc Ngữ nghe giọng nói có chút quen tai, nhìn về phía người đến, không khỏi cười thầm một tiếng: “Hóa ra là hắn ta.”
Ba người đứng chặn trước mặt mình, cách mình chưa tới ngàn mét.
Đối với tu luyện giả cảnh giới Chân Thần mà nói, khoảng cách ngàn mét và một mét chẳng khác nhau là mấy.