Chương 2195: Ta nể mặt thần tôn Huyền Quang (2)
Người đứng đầu là Thiều Tu Viễn, Lâm Mặc Ngữ chỉ từng gặp hắn ta đúng một lần.
Tên này thích Cốc Thanh Tuyền nhưng tiếc rằng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Cốc Thanh Tuyền hoàn toàn không thèm để ý đến hắn ta.
Vì Cốc Thanh Tuyền, giữa hắn và Thiều Tu Viễn từng có một chút mâu thuẫn.
Cũng không được tính là xung đột, chỉ có thể coi là bất đồng quan điểm mà thôi.
Đại thế giới lớn như vậy, vốn tưởng rằng có lẽ cả đời này hai bên sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Không ngờ được còn có chuyện trùng hợp như vậy.
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Có chuyện gì?”
Thiều Tu Viễn cười nhạt một tiếng: “Đến cả một tiếng sư huynh cũng không gọi được, ngươi không biết phép lịch sự sao?”
Lúc này Thiều Tu Viễn đang tỏa ra hơi thở của chân thần cấp sáu, quả thật mạnh hơn Lâm Mặc Ngữ hai cấp.
Nhân tộc truyền thừa từ Nhân Hoàng, vì vậy những tu luyện giả trong Nhân tộc đều thường xưng hô với nhau là sư huynh đệ.
Nhưng điều này cũng không hoàn toàn như vậy, không có quy định bắt buộc.
Hiện tại, Thiều Tu Viễn lại lấy cớ này để nói với hắn, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy có hơi buồn cười: “Ngươi không thấy mình hơi trẻ con quá sao?”
Sắc mặt của Thiều Tu Viễn lập tức thay đổi: “Ngươi nói cái gì?”
Trên người hắn ta bùng lên hơi thở nguy hiểm, áp lực khổng lồ lan tỏa ra trong tinh không.
Hai người đi cùng hắn ta lặng lẽ tản ra, âm thầm ngăn cản đường đi của Lâm Mặc Ngữ.
Thiều Tu Viễn nói: “Ngươi còn nhớ rõ ta từng nói gì với ngươi không?”
Lâm Mặc Ngữ không thèm nghĩ ngợi, dứt khoát trả lời: “Quên rồi, ngươi đã nói gì sao?”
Dáng vẻ này của Lâm Mặc Ngữ, rõ ràng là không thèm để Thiều Tu Viễn vào mắt, bằng không sao lại quên lời hắn ta nói.
Thực tế cũng đúng vậy, trong mắt Lâm Mặc Ngữ, Thiều Tu Viễn chỉ là một tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Những lời loại người này nói, làm sao bản thân có thể nhớ kỹ được, không khỏi quá mệt mỏi.
Sắc mặt Thiều Tu Viễn ngày càng trở nên u ám: “Ta đã nói, đừng để ta gặp lại ngươi ở ngoài Nhân tộc.”
Lâm Mặc Ngữ nghĩ ngợi: “Hình như có ai đó từng nói với ta như thế, hóa ra là ngươi.”
Ầm!
Tinh không xung quanh Thiều Tu Viễn vang lên một tiếng nổ tung, hắn ta siết chặt nắm đấm, như thể muốn nghiền nát cả tinh không.
“Lâm Mặc Ngữ, ngươi đang muốn tìm cái chết!”
Sát khí trên người hắn ta bùng lên, ánh mắt ngày càng tỏa ra sự lạnh lẽo: “Ở đây không có mạng lưới Nhân Hoàng, dù ta giết ngươi, cũng không có chuyện gì.”
Lâm Mặc Ngữ vẫn tỏ ra vẻ dửng dưng: “Thì ra là vậy, nói như thế, ta cũng có thể giết ngươi đúng không?”
Thiều Tu Viễn bật cười, tiếng cười có chút điên cuồng: “Giết ta, ngươi xứng sao?”
Lâm Mặc Ngữ nhìn hắn ta, khẽ thở dài: “Có lẽ ngươi đã đến chiến trường một thời gian rồi nhỉ?”
Thiều Tu Viễn có chút sững sờ, hắn ta không hiểu tại sao Lâm Mặc Ngữ lại nói như vậy.
Quả thật hắn ta từng đến chiến trường một khoảng thời gian rồi, phải nói là từ sau lần xung đột với Lâm Mặc Ngữ trước đó, hắn ta lập tức đã đến chiến trường.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy, nếu hắn ta mới đến chiến trường gần đây, có lẽ sẽ biết chuyện mình đã lên được bảng tiềm năng, cũng sẽ biết chuyện mình bị đội điều tra bắt đi.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc, lập tức sẽ suy đoán được thực lực của mình.
Không đến mức đứng ở đây mà phát ngôn bừa bãi, nói mấy lời không đâu như vậy.
Thiều Tu Viễn nghĩ mãi mà không hiểu nên cũng không nghĩ nhiều, lạnh lùng nói: “Giờ ta cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống, nói xin lỗi ta. Sau đó đừng bao giờ gặp lại Cốc sư muội nữa, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
Quỳ xuống?
Lâm Mặc Ngữ cười nhạo: “Nể tình cùng là Nhân tộc, ta nể mặt thần tôn Huyền Quang, bây giờ ngươi nói xin lỗi ta, ta có thể bỏ qua chuyện cũ. Những gì ngươi nói trước đây, ta coi như chưa nghe thấy!”
Thiều Tu Viễn bị tức đến mức bật cười, trong mắt hắn ta, Lâm Mặc Ngữ rõ ràng là đang đem những lời mình vừa nói trả lại nguyên vẹn cho mình.
Còn nói gì mà nể tình cùng là Nhân tộc, thậm chí còn kéo cả gia gia của mình vào.
“Ngươi là cái thá gì, gia gia của ta cần ngươi nể mặt sao? Đúng là muốn chết!” Thiều Tu Viễn gầm lên một tiếng, vung tay đánh ra một đạo tia sáng trắng, như một mũi tên sắc nhọn lao về phía Lâm Mặc Ngữ.
Pháp tắc Huyền Quang, xếp vào hàng bậc thứ hai.
Nghe nói là được sinh ra từ một áng huyền quang, có đặc tính sắc bén, có thể xuyên thủng vạn vật.
Trong bậc thứ hai, uy lực của pháp tắc Huyền Quang thuộc mức trung đẳng, không mạnh cũng không yếu.
Lực công kích mạnh đến đâu, chủ yếu vẫn phụ thuộc vào người sử dụng.
Lâm Mặc Ngữ không né tránh, để mặc huyền quang công kích mình.
Áo giáp Hài Cốt trên người hắn dần hiện ra, chặn đứng công kích của huyền quang.
Áo giáp Hài Cốt phát sáng lấp lánh, không hề bị phá vỡ.