Chương 2197: Thần tôn Huyền Quang, cáo mượn oai hùm (2)
Nếu như đổi lại là chân thần cấp năm thì sợ là đã sớm bị giết chết.
Đám người Thiều Tu Viễn kinh hãi, cả người run rẩy. Hai luồng pháp tắc đang coi thân thể hắn ta thành chiến trường mà tranh đấu, khiến hắn ta vô cùng đau đớn.
Hắn ta run rẩy đưa bàn tay đầy máu ra, trên cánh tay hắn ta có vài vết thủng, gần như một nửa đã gãy.
Mãi mới khống chế được cánh tay của mình, hắn ta dùng sức niết khối ngọc bài ở bên eo.
Ngọc bài nổ tung, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Một bóng người bước ra từ ánh sáng, người đó mặc trường bào màu đen, làn da tỏa ra thứ ánh sáng huyền bí, từng sợi tóc đều sáng lên như ánh sao trong trời đêm.
Thần tôn Huyền Quang cúi đầu nhìn Thiều Tu Viễn, trong mắt hiện lên tia tức giận, nói: “Ai dám ức hiếp cháu trai ta?”
Thiều Tu Viễn kêu gào thảm thiết: “Gia gia cứu ta với.”
Lúc này, hắn ta đã đau quá rồi, cơn đau dữ dội khiến hắn ta thậm chí không thể bất tỉnh nổi.
Thân thể hắn ta như đang sắp nổ tung, pháp tắc không ngừng tranh đấu trong cơ thể hắn ta.
Thần tôn Huyền Quang đưa tay ra, một tia sáng rơi xuống người Thiều Tu Viễn, ông ta muốn dùng pháp tắc của mình để diệt trừ pháp tắc của Lâm Mặc Ngữ.
Thiều Tu Viễn hét lên thảm thiết, sức mạnh của thần tôn Huyền Quang quá mạnh, thế nhưng dù có mạnh cỡ nào thì vẫn coi cơ thể hắn ta như một chiến trường mà thôi.
Mặc dù pháp tắc Bất Tử rất mạnh nhưng chỉ mới ở cảnh giới Chân Thần, căn bản không phải là đối thủ của thần tôn Huyền Quang.
Pháp tắc Bất Tử nhanh chóng bị bài trừ, viên đan dược mà Thiều Tu Viễn uống trước đó cuối cùng đã phát huy tác dụng, bắt đầu chữa lành vết thương.
Đáng tiếc, trải qua cuộc tranh đấu dữ dội ban nãy khiến cho tác dụng của đan dược đã yếu đi rất nhiều nên tốc độ hồi phục có hơi chậm.
Thiều Tu Viễn lại lấy ra vài viên đan dược nữa, uống thêm một viên, hai viên khác thì đưa cho đồng đội của hắn ta.
Sau khi cơn đau dịu đi, Thiều Tu Viễn thở dài nhẹ nhõm, hắn ta cứ có cảm giác như bản thân vừa mới thoát khỏi cái chết vậy.
Thần tôn Huyền Quang thấy cháu trai mình không sao rồi mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn ta trả lời thần tôn Huyền Quang: “Gia gia, giúp ta giết chết hắn đi.”
Hắn ta chỉ vào Lâm Mặc Ngữ, sát khí hừng hực.
Thần tôn Huyền Quang nhìn sang Lâm Mặc Ngữ, thấy hắn là Nhân tộc thì không hề ra tay ngay mà trầm giọng nói: “Là ngươi đả thương cháu trai ta?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu nói: “Ta không hề ra tay, là cháu trai của ngươi động thủ trước, kết quả đã bị thuật pháp của ta phản kích lại mà thôi.”
“Sao cơ?” Thần tôn Huyền Quang ngoảnh đầu nhìn Thiều Tu Viễn, trầm giọng hỏi: “Mau khai thật, có đúng như hắn nói không?”
Thiều Tu Viễn run rẩy, hắn ta nói: “Tuy là ta ra tay trước nhưng mà...”
“Đủ rồi!” Thần tôn Huyền Quang hét lên, ngắt lời Thiều Tu Viễn.
Bị thần tôn Huyền Quang quát như vậy, Thiều Tu Viễn ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám hó hé thêm lời nào.
Có thể thấy, Thiều Tu Viễn rất sợ người gia gia là thần tôn này của mình.truyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Thần tôn Huyền Quang liếc sang hai người kia, nói: “Hai người các ngươi mau nói vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, không được che giấu chuyện gì hết.”
“Tuân mệnh!”
Hai người này là đồ tôn của thần tôn Huyền Quang, bọn họ nào dám trái lệnh của sư gia.
Lập tức kể lại chuyện đã xảy ra khi nãy, lời của họ cũng coi như là công bằng, khách quan.
Quả thực Lâm Mặc Ngữ không hề động thủ, bọn họ cũng chỉ bị phản công bởi thuật pháp.
Lâm Mặc Ngữ thầm nghĩ: “Xem ra thần tôn Huyền Quang vẫn là người nói lý, không hề thiên vị cháu trai của mình.”
Chỉ với hai ba câu mà Lâm Mặc Ngữ đã đoán ra được tính cách của thần tôn Huyền Quang.
Có lẽ tính tình của ông ta có hơi hống hách nhưng dù sao cũng là thần tôn, điều này cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng ông ta không phải là người vô lý, lúc nãy khi nhìn thấy hắn là Nhân tộc, rõ ràng là hơi thở của ông ta đã giảm nhẹ đi khá nhiều.
Nghĩ cũng đúng thôi, người có thể làm bạn tốt với thần tôn Dạ Phong thì hẳn không phải kiểu người ngang ngược.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, thần tôn Huyền Quang quát Thiều Tu Viễn: “Ba người các ngươi lập tức cút về, không cho phép làm loạn ở bên ngoài nữa.”
Phút chốc sắc mặt ba người đã trở nên tái nhợt, bọn họ biết rõ sau khi trở về nhất định sẽ bị trừng phạt.
Thần tôn Huyền Quang chuyển ánh mắt về phía Lâm Mặc Ngữ, nhìn hắn hai giây rồi lại lướt qua hắn, đưa mắt về khoảng hư không phía sau, nói: “Huyền Quang bái kiến Chu trấn thủ.”
Chu Kỳ Vũ bước ra khỏi tinh không, trên mặt không có lấy một nụ cười, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.
Thậm chí trên người ông ta còn tản ra một luồng uy áp, vừa nhìn là biết người đã có địa vị cao từ rất lâu rồi.
Chu Kỳ Vũ nhìn thần tôn Huyền Quang nói: “Nhiều năm không gặp, tu vi của Huyền Quang đạo hữu lại tiến bộ rồi.”
Thần tôn Huyền Quang thở dài nói: “So với Chu trấn thủ thì tu vi của Huyền Quang chỉ là thoáng qua, không đáng gì cả.”