Chương 2211: Không ngờ đến linh hồn không trụ được trước (2)
Ngai vàng Khô Lâu chỉ lóe lên trong giây lát rồi lại biến mất ngay lập tức, hệt như bong bóng vậy.
Lâm Mặc Ngữ triệu hồi Khô Lâu Vương, sau đó lại lập tức thu hồi.
Mục đích của hắn không phải là dùng Khô Lâu Vương để chiến đấu, mà là kế thừa thuật pháp của Khô Lâu Vương: Trảm Thần!
Thuật pháp Bản Nguyên: Tụ Lực!
[Tụ Lực (Độ dung hợp: 110%): Tiêu hao sức mạnh linh hồn, tiến vào trạng thái Tụ Lực. Dưới trạng thái Tụ Lực, có thể kế thừa toàn bộ sức mạnh và thuật pháp của vật triệu hồi, đột phá cấp độ ban đầu, bạo phát sức mạnh vượt qua giới hạn. Trạng thái Tụ Lực sẽ tiếp tục tiêu hao sức mạnh linh hồn, khi sức mạnh linh hồn giảm thì trạng thái Tụ Lực cũng giảm theo. Trong giai đoạn này có thể giết các sinh linh, đoạt sức mạnh của chúng để duy trì trạng thái Tụ Lực. Trạng thái Tụ Lực gây áp lực lớn lên thân xác và linh hồn, nếu sử dụng quá mức thì sẽ có khả năng tự nổ mà chết.]
Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc Ngữ sử dụng thuật pháp Bản Nguyên của cấp Hằng Tinh, kế thừa toàn bộ sức mạnh của Khô Lâu Vương, sau đó bắt đầu tập trung toàn bộ sức mạnh của quân đoàn Vong Linh vào cơ thể hắn.
Sức mạnh to lớn trong cơ thể hắn tăng lên, lần đầu tiên Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đến thế.
Hơi thở của hắn cũng tăng lên nhanh chóng, chân thần cấp năm, chân thần cấp bảy, chân thần đỉnh phong!
Tốc độ tăng hơi thở càng ngày càng nhanh, nháy mắt đã đạt đến cực hạn của cảnh giới Chân Thần.
Sau khi đạt đến cảnh giới Chân Thần đỉnh phong, Lâm Mặc Ngữ vẫn không cảm thấy áp lực nào.
Bất kể là thân xác hay linh hồn của hắn đều vẫn còn có thể chứa đựng sức mạnh càng lớn hơn nữa.
Kèm theo một tiếng quát nhẹ, hắn đã đột phá cực hạn của chân thần, đạt đến cảnh giới Thần Vương.
Thần vương cấp một, cấp hai... Thế như chẻ tre.
Mãi đến tận khi đạt được thần vương cấp năm, cuối cùng Lâm Mặc Ngữ cũng cảm nhận được một cảm giác căng phồng.
Cảm giác căng phồng đến từ linh hồn, tuy rằng vẫn chưa đến cực hạn, vẫn có thể tiếp tục nhưng Lâm Mặc Ngữ biết là không cần thiết.
Phẩm chất linh hồn đủ cao nhưng dù sao cấp độ của hắn vẫn thấp.
Đương nhiên là hắn vẫn có thể tiếp tục đột phá, đột phá đến cấp độ cao hơn nữa.
Cho dù linh hồn bị nổ tung thì hắn vẫn thấy đó chỉ là chuyện nhỏ, hắn có thiên phú thì có thể phục hồi lại.
Nhưng hắn không tiếp tục bởi hắn biết thần vương cấp năm là đủ rồi.
“Không ngờ là linh hồn lại không trụ được trước, thân xác còn chưa đạt đến cực hạn mà.”
“Nghĩ cũng đúng, những thân xác của thần tôn kia cũng chỉ mới cảnh giới Chân Thần thôi.”
“Thân xác của cảnh giới Chân Thần đủ để chứa đựng sức mạnh thần tôn. Khó trách phần lớn tu luyện giả chỉ tu luyện linh hồn mà không để ý đến thân xác.”
“Sau khi Tụ Lực hoàn thành, tiếp theo là đến Cường Binh rồi.”
Thuật pháp Bản Nguyên: Cường Binh!
[Cường Binh (Độ dung hợp 110%): Tiêu hao linh hồn, tiến vào trạng thái Cường Binh. Dưới trạng thái Cường Binh, sát thương gây ra bởi tất cả các lần triệu hồi tăng gấp 10 lần. Trạng thái Cường Binh sẽ tiếp tục tiêu hao sức mạnh tinh thần, có thể bổ sung sức mạnh linh hồn bằng việc tiêu diệt kẻ địch. Dưới trạng thái Cường Binh, có thể hấp thụ và giữ lại một phần sức mạnh linh hồn thu được thành sức mạnh của mình. Nhưng sức mạnh linh hồn từ bên ngoài có chứa lẫn tạp chất, tốt nhất là nên luyện chế và thanh tẩy trước khi hấp thụ.]
Với chiến lực của thần vương cấp năm, dưới trạng thái Cường Binh có thể phát huy được lực sát thương gấp 10 lần.
Hơn nữa, tiêu diệt kẻ địch còn có thể hấp thụ linh hồn của kẻ đó, đồng thời giữ lại một phần biến thành sức mạnh của mình.
Thuật pháp Bản Nguyên này thực ra có hơi dị thường, nó là một thuật pháp dựa vào chiến đấu để hỗ trợ chiến đấu, càng chiến đấu càng mạnh.
Thuật pháp này sinh ra để dành cho chiến đấu và giết chóc.
Không ai có thể nhìn thấy hay cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Mặc Ngữ khi ở ngoài đấu trường cận chiến.
Chỉ có Tù Sư bên trong đấu trường đó mới nhận ra được sự thay đổi của hắn.
Một giây trước, hắn vẫn chỉ là một con kiến hôi, thế mà đột nhiên lại vượt mặt nó.
Điều này khiến nó cảm thấy hoang mang cùng sợ hãi.
Thế là nó thu mình lại, lông trên thân bỗng dựng đứng, dây xích phát ra tiếng chấn động dữ dội.
Cảnh tượng này làm người ngoài cảm thấy kỳ lạ.
“Sao Tù Sư lại sợ hãi thế kia, nó thực sự đang sợ hãi đấy.”
“Có vẻ là nó đang sợ Lâm Mặc Ngữ. Cự thú Tinh Không thần vương cấp hai vậy mà lại sợ một chân thần cấp bốn, chuyện này hợp lý không?”
“Đây thật sự là cự thú Tinh Không hả? Không phải giả đó chứ.”
Mọi người lại bàn tán không ngừng.