Chương 2212: Quân đoàn trưởng của pháo đài số một (1)
Mạnh Cương nghe được, trong lòng mắng thầm: “Giả giả cái rắm, có gan thì các ngươi tự mình vào thử đi.”
Lúc này, trong tay Lâm Mặc Ngữ xuất hiện một thanh kiếm được cấu thành từ pháp tắc Bất Tử.
Sức mạnh linh hồn của hắn liên tục bị tiêu hao, hắn phát động cùng lúc hai thuật pháp Đại Bản Nguyên, với sức mạnh linh hồn của hắn chỉ có thể trụ được 10 giây thôi nên nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.
Trong đấu trường cận chiến không thể sử dụng pháp bảo.
Vậy nên hắn đã ngưng tụ pháp tắc thành kiếm, Trảm Thần nhất định phải dùng kiếm, bất kể là kiếm gì, chỉ cần là kiếm là được.
“Tuy rằng cảnh giới của ta đã được cải thiện nhưng mức độ khống chế pháp tắc thì lại không.”
“Dựa trên điểm này, đúng là ta còn chưa bằng thần vương cấp năm. Nhưng [Cường Binh] đã bù đắp thiếu sót nên có thể ta còn mạnh hơn thần vương cùng cảnh giới.”
Trong lúc Lâm Mặc Ngữ đang suy nghĩ, linh hồn của hắn đã khóa chặt Tù Sư.
Cách xa gần vạn cây số, hắn nhẹ nhàng vung kiếm.
Thuật pháp: Trảm Thần!
Thuật pháp thuộc về Khô Lâu Vương này đã được Lâm Mặc Ngữ tái hiện tại một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa, uy lực còn mạnh hơn so với Khô Lâu Vương sử dụng.
Tù Sư phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, nó đã cảm nhận được cái chết cận kề.
Nhưng mọi thứ đã kết thúc, một đường kiếm quang giáng thẳng vào thân nó.
Sau khi vung kiếm, tức khắc Lâm Mặc Ngữ bỏ kiếm được tạo thành từ pháp tắc đi, vì hắn biết đã không cần thiết nữa, Tù Sư chết chắc rồi.
Cơ thể khổng lồ của Tù Sư bị xé nát, nổ tung trong kiếm quang.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được một luồng sức mạnh linh hồn cường đại đang truyền vào linh hồn hắn, thiên phú lập tức triển khai, bắt lấy toàn bộ luồng sức mạnh này.
Tiếp theo là bước thanh tẩy đầu tiên.
Sau khi nó thanh tẩy xong, lại tiếp tục giao cho Cửu Thải Long Hồn Tinh tiến hành bước tôi luyện thứ hai.
Sức mạnh linh hồn ban đầu truyền đến cuối cùng chỉ còn không đến một phần mười, tất cả tạp chất đều đã bị thanh tẩy hết, chỉ để lại tinh hoa thuần khiết.
Lâm Mặc Ngữ hấp thụ hết tinh hoa này, linh hồn cũng lớn hơn một phần.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được bản thân lại mạnh hơn một chút, linh hồn cũng lớn mạnh hơn, lĩnh ngộ pháp tắc càng thêm sâu sắc hơn rồi.
“Quả nhiên là một cách tu luyện tốt.”
Sau khi trận chiến kết thúc, tinh không cũng biến mất theo.
Đấu trường cận chiến khôi phục về nguyên dạng, trận pháp cũng ngừng chuyển động.
Mọi người ở hiện trường đều mở to mắt, khó mà tin nổi.
“Vậy là kết thúc rồi à?”
“Trận đại chiến đã nói đâu rồi? Nói gì mà ngươi chết ta sống biến đâu hết rồi?”
“Chân thần cấp bốn dùng một nhát kiếm kết liễu luôn thần vương cấp hai, đùa chắc?”
“Sao ta cảm thấy cứ không được chân thực nhỉ, có phải ta đang nằm mơ không thế?”
“Cũng không dám mơ sẽ xảy ra như vậy đâu!”
Có vài chân thần đã nhốn nha nhốn nháo hết cả lên, bọn họ như thể đang nhìn thấy kỳ tích vậy.
Mà người sáng tạo ra kỳ tích này đã quay lại trước mặt Mạnh Cương, nói: “Bây giờ còn vấn đề gì nữa không?”
Lâm Mặc Ngữ nở nụ cười, giọng điệu thản nhiên.
Nhưng Mạnh Cương lại không nhịn được rùng mình, nhanh chóng đáp: “Không có không có, ta sẽ đi báo cáo ngay.”
Nói rồi hắn ra nhanh chóng báo cáo lại tình huống ở đấu trường cận chiến với cấp trên, trong lòng liên tục run rẩy.
Nếu Lâm Mặc Ngữ có thể dùng một kiếm mà giết chết Tù Sư thần vương cấp hai thì cũng có thể dùng một kiếm giết chết hắn ta.
Đây không còn là chiến đấu vượt cảnh giới đơn thuần nữa rồi, căn bản chính là nghiền nát luôn mới đúng.
Thực lực của Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn vượt ngoài phạm trù thông thường, cho dù là mấy yêu quái hàng đầu e là cũng không có chiến lực như vậy.
Kỳ thực, Mạnh Cương biết vừa rồi cấp trên hắn ta cũng đã theo dõi trận cận chiến đó, hẳn là không cần hắn ta báo cáo thì cũng đã biết kết quả rồi.
Xem ra Lâm Mặc Ngữ đã cầm chắc danh hiệu vinh dự, còn về việc còn phần thưởng nào khác không thì phải xem ý kiến của cấp trên đã.
Trong pháo đài số một có một vị quân đoàn trưởng và năm vị trưởng lão.
Tất cả sự vụ trong pháo đài vốn đều do họ quyết định.
Thông thường thì quân đoàn trưởng hiếm khi xuất hiện, năm vị trưởng lão toàn quyền vận hành pháo đài.
Năm vị trưởng lão đều là thần tôn, thực lực cường đại và quyền lực cũng lớn mạnh.
Các pháo đài khác cũng giống vậy, đều do một vị quân đoàn trưởng và một số vị trưởng lão khác quản lý.
Sau đó, 10 tòa pháo đài hợp thành một đại quân chiến trường của tinh vực Chu Tước, do Chu Kỳ Võ tổng chỉ huy.
Chu Kỳ Võ không phải quân đoàn trưởng của bất kỳ pháo đài nào, ông ta trấn thủ chiến trường, được gọi là Chu trấn thủ, là sĩ quan chỉ huy tối cao của đại quân Nhân tộc ở chiến trường Chu Tước.