Chương 2213: Quân đoàn trưởng của pháo đài số một (2)
Mạnh Cương nghĩ, xem chừng các vị trưởng lão ở pháo đài số mười đã không thể quyết định nổi chuyện của Lâm Mặc Ngữ nữa rồi.
Sợ là chỉ có quân đoàn trưởng mới có thể quyết định được.
Sau khi Mạnh Cương hoàn tất báo cáo, hắn ta chỉ nhận lại được câu trả lời đơn giản của trưởng lão là kêu hắn ta đợi.
Mạnh Cương có hơi xấu hổ nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ nói: “Lâm sư đệ, có lẽ là các trưởng lão cần thêm chút thời gian, chúng ta cứ đợi chút nhé?”
Giọng điệu của hắn ta lúc này với Lâm Mặc Ngữ đã hoàn toàn khác lúc trước, tuy rằng vẫn duy trì vẻ nghiêm túc đặc trưng của quân nhân nhưng đã dịu đi rất nhiều.
Cần phải có đủ sự tôn trọng với cường giả, đạo lý này luôn được áp dụng dù ở bất kỳ đâu.
Lâm Mặc Ngữ đã thể hiện thực lực cường đại của hắn nên hắn xứng đáng được tôn trọng.
Lâm Mặc Ngữ cười nhẹ đáp: “Không vội, chúng ta cứ đợi một lúc đi.”
Mạnh Cương “ừ” một tiếng, nếu Lâm Mặc Ngữ nói muốn đợi thì trước khi có kết quả, hắn ta chỉ còn cách đợi cùng hắn.
May là tâm trạng hiện giờ của Lâm Mặc Ngữ khá tốt, không kiếm chuyện với hắn ta nữa.
Lâm Mặc Ngữ thử nghiệm thành công, đương nhiên tâm trạng của hắn rất tốt.
Lúc này Tiền Hoàng bay xuống, lớn tiếng la về phía Lâm Mặc Ngữ: “Lâm sư đệ, lại gặp nhau rồi.”
Lâm Mặc Ngữ đã sớm nhìn thấy Tiền Hoàng, cười nói: “Chúc mừng Tiền sư huynh đã thành công trở thành thần vương.”
Tiền Hoàng cười chân thành, đáp: “Đều nhờ Lâm sư đệ giúp ta ngăn lại Ngưu Đại, nếu không ta thực sự khó mà giữ được tính mạng.”
Lúc đó Tiền Hoàng sắp thăng cấp thành thần vương, nếu bị Ngưu Vương ngáng chân, e là nhẹ thì thất bại, nặng thì khó bảo toàn tính mạng.
Bất kể rơi vào tình huống nào thì cũng đều là đả kích trí mạng đối với Tiền Hoàng.
Vậy nên trong mắt Tiền Hoàng, Lâm Mặc Ngữ không khác gì đã cứu mình một mạng.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu, nói: “Là Tiền sư huynh đã cứu ta trước mà.”
Tiền Hoàng có hơi xấu hổ, đáp lại: “Nếu sớm biết Lâm sư đệ có thực lực mạnh như vậy thì ta đã không tự mình bêu xấu rồi.”
“Không thể nói như vậy được, Tiền sư huynh cứu ta xuất phát từ tấm lòng, không liên quan gì đến thực lực mạnh hay yếu hết. Nếu như Nhân tộc chúng ta có thể có thêm nhiều người giống Tiền sư huynh thì chắc chắn Nhân tộc càng thêm đoàn kết hơn, càng mạnh mẽ hơn.”
Hai người trò chuyện về chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Tiền Hoàng nghe nói, thế mà Ngưu Đại lại bị Lâm Mặc Ngữ ép phải tuyên thệ đại thế giới, ở đó giúp Lâm Mặc Ngữ tìm cho ra tinh hỏa cực phẩm trăm năm, hắn ta cảm thấy có hơi buồn cười.
Vốn dĩ hắn ta còn định đợi sau khi thăng lên thành thần vương sẽ đi tìm Ngưu Đại tính sổ nữa.
Hiện giờ, Ngưu Đại đã trở thành nô bộc của Lâm Mặc Ngữ, vậy hắn ta cũng chẳng đi tìm gã kiếm chuyện làm gì nữa.
Khoảng nửa giờ sau, một người từ trên trời bay đến, vô thanh vô tức đáp xuống trước mặt Mạnh Cương.
Cả người Mạnh Cương bỗng run lên, một tay hắn ta tạo thành nắm đấm rồi đặt lên ngực, cung kính chào kiểu quân đội với người vừa đến: “Bái kiến quân đoàn trưởng.”
“Bái kiến quân đoàn trưởng!” Mấy thuộc hạ dưới trướng Mạnh Cương cũng chào kiểu quân đội với người đó.
Động tác rất đều, dường như đã qua huấn luyện.truyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Quân đoàn trưởng khoác một chiếc trường bào màu đen, trường bào không phải làm từ chất liệu bình thường, mà được sử dụng chất liệu đặc biệt giống như áo giáp để tạo thành.
Trường bào tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, như thể có tinh quang lấp lánh trên đó.
Lâm Mặc Ngữ suy đoán, chiếc trường bào này có lẽ là một pháp bảo vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta đứng đó khẽ gật đầu, nhìn ra được là một người vô cùng uy nghiêm.
Ánh mắt đám người Mạnh Cương nhìn ông ta mang theo vẻ nồng nhiệt, hiển nhiên đối phương rất uy nghiêm.
Quân đoàn trưởng nhìn Lâm Mặc Ngữ, nói: “Bổn tọa là quân đoàn trưởng pháo đài số mười, Kha Nguyên Quân.”
Cách ông ta nói chuyện vô cùng thẳng thắn và dứt khoát, thể hiện khí chất đặc trưng của một quân nhân.
Quân đoàn trưởng ít nhất cũng phải là thần tôn cấp năm.
Thậm chí còn mạnh hơn cả trưởng lão.
Hơn nữa, xét về quân hàm thì ít ra ông ta cũng là một nhân vật tầm cỡ tướng quân.
Lâm Mặc Ngữ noi gương đám người Mạnh Cương, cũng chào kiểu quân đội với Kha Nguyên Quân: “Lâm Mặc Ngữ bái kiến quân đoàn trưởng.”
Hắn không phải là quân nhân, đáng lẽ ra không cần chào kiểu quân đội.
Nhưng khí chất trên người Kha Nguyên Quân đã truyền cảm sang hắn, khiến hắn như được trở lại quân đội trong tiểu thế giới.
Lúc này, trên người Lâm Mặc Ngữ cũng tản ra một loại khí chất đặc trưng của quân nhân, thuần túy mà mạnh mẽ, vậy mà lại ngang hàng với Kha Nguyên Quân, hoàn toàn đàn áp đám người Mạnh Cương.
Tiền Hoàng đứng cạnh cũng hơi giật mình, ánh mắt hắn ta lóe lên.
Hắn ta biết nếu như chưa từng nhập ngũ thì không thể nào có được loại khí chất này được.
Nhưng chắc chắn là Lâm Mặc Ngữ chưa từng nhập ngũ. Trong đại thế giới, một ngày làm quân nhân, cả đời làm quân nhân, sẽ không có chuyện giải ngũ.