Chương 2214: Quân đoàn trưởng của pháo đài số một (3)
Cho dù có chiến đấu đến mức tàn phế thì vẫn là quân nhân.
Nếu đã không phải nhập ngũ ở đại thế giới thì chỉ còn khả năng là hắn đã nhập ngũ ở tiểu thế giới.
Kha Nguyên Quân nhướng mày hỏi: “Lâm huynh đệ đã từng nhập ngũ sao?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu nói: “Ta đã từng nhập ngũ ở tiểu thế giới.”
“Địa vị rất cao à?” Kha Nguyên Quân truy hỏi.
Lâm Mặc Ngữ không trả lời trực tiếp, chỉ đáp: “Cũng coi là vậy.”
Đương nhiên Kha Nguyên Quân biết được Lâm Mặc Ngữ chỉ đang khiêm tốn mà thôi.
Người có thể bước ra từ tiểu thế giới, ai mà không phải thiên tài chứ.
Loại thiên tài như vậy tuyệt đối là nhân vật đứng đầu ở tiểu thế giới, trong quân đội cũng sẽ là thủ lĩnh dẫn đội.
Cho dù là thống lĩnh một thế giới cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Tuy rằng những điều ở tiểu thế giới khi đến đại thế giới đều đã không được tính nữa rồi.
Cho dù ở tiểu thế giới ngươi có mạnh ra sao, khi tiến vào đại thế giới thì thực ra ngay cả pháo hôi cũng không bằng.
Nhưng trong mắt quân nhân lại không giống thế, quân nhân đã ra chiến trường không hề giống với tu luyện giả thông thường.
Ánh mắt của Kha Nguyên Quân hơi thay đổi, trước đây, trong mắt ông ta, Lâm Mặc Ngữ chỉ là một nhân vật thiên tài đáng gờm.
Nhưng hiện tại, hắn lại có thêm một thân phận nữa.
Vốn dĩ ông ta còn có hơi do dự về việc phong cho Lâm Mặc Ngữ danh hiệu vinh dự nhưng bây giờ chút do dự đó đã hoàn toàn biến mất.
Kha Nguyên Quân hỏi: “Có hứng thú với việc gia nhập quân đội chính thức không?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu đáp: “Tạm thời vẫn chưa.”
Kha Nguyên Quân “ừ” một tiếng, những thiên tài như vậy có con đường riêng của mình.
Ông ta cũng không cưỡng ép, chỉ nói: “Không sao, dù sao có được danh hiệu vinh dự cũng coi như đã gia nhập quân đội rồi, tương lai có thể là chúng ta sẽ có cơ hội kề vai tác chiến.”
Cũng không có nghi thức long trọng gì hết, quân đội làm việc thì mọi thứ đều đơn giản.
Ngay cả việc trao tặng danh hiệu vinh dự cho Lâm Mặc Ngữ cũng do chính quân đoàn trưởng Kha Nguyên Quân đứng ra thực hiện.
Sau khi trao danh hiệu vinh dự cho Lâm Mặc Ngữ thì Kha Nguyên Quân cũng không ở lại lâu, chỉ trò chuyện vài câu đã lập tức tạm biệt và rời đi.
Ông ta để lại cho Lâm Mặc Ngữ ấn tượng về một người làm việc nhanh nhẹn dứt khoát.
Sau khi nhận được danh hiệu vinh dự thì danh hiệu trong quân đội của Lâm Mặc Ngữ lập tức biến thành chiến sĩ vinh dự cấp bốn.
Trong tương lai khi quân công của hắn tăng lên thì có thể làm sĩ quan vinh dự, giáo úy vinh dự, thậm chí là tướng quân vinh dự.
Tuy không chính thức gia nhập quân đội nhưng lại được hưởng quyền lợi giống với quân nhân.
...
Trong một nhà hàng đơn sơ, Tiền Hoàng mời Lâm Mặc Ngữ ăn cơm.
Tiền Hoàng rất khách sáo, gọi đồ ăn đầy bàn, chắc hơn ba mươi món.
Món nào cũng đẹp mắt, hương thơm tỏa khắp phòng.
Bàn đồ ăn này ít nhất cũng tốn mấy trăm quân công, Tiền Hoàng thật sự đã bỏ ra rất nhiều tiền.
Tiền Hoàng giới thiệu: “Mấy món ta gọi đều là mấy món ta từng ăn trong mấy năm qua và thấy khá ngon.”
“Một phần nguyên liệu nấu ăn lấy từ cự thú Tinh Không, phần còn lại thì là rau dưa hoặc động vật ăn được từ lãnh địa của dị tộc.”
Nhân tộc thường không ăn các chủng tộc có trí tuệ khác.
Sự tôn trọng với mọi sinh mệnh cũng là một trong những nguyên tắc của Nhân tộc.
Thật ra con tù sư mà Lâm Mặc Ngữ ăn hôm nay vốn được dùng làm nguyên liệu nấu ăn.
Theo như lời của Tiền Hoàng thì con tù sư này đã giết không ít Nhân tộc, nó ăn thịt người.
Sau đó bị thần vương của Nhân tộc bắt được và đưa tới đây để làm nguyên liệu nấu ăn.
Lâm Mặc Ngữ cũng không khách sáo, nếm thử vài miếng và cảm thấy rất ngon.
Tiền Hoàng cười ha ha, nói: “Khá ngon đúng không, sau khi rời khỏi chiến trường rồi thì dù có muốn ăn lại mấy món này cũng rất khó đó.”
Dù Lâm Mặc Ngữ không tới nhà hàng nhiều nhưng cũng biết, mấy món này thường sẽ không xuất hiện trong thế giới của Nhân tộc.
Chỉ một vài đại gia tộc mới có cơ hội thưởng thức.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Thật ra thì Tiền sư huynh không cần khách sáo như vậy.”
Tiền Hoàng phẩy tay một cái: “Có gì đâu mà khách sáo. Lần này có thể thăng cấp thành thần vương suôn sẻ cũng nhờ phúc của Lâm sư đệ cả.”
“Lâm sư đệ, vi huynh hâm mộ ngươi thật, có thể nhận được danh hiệu vinh dự của quân đội.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hơi xao động, hắn chỉ biết những lợi ích bề nổi của danh hiệu vinh dự thôi, còn mấy lợi ích tiềm ẩn thì không biết rõ.
Vừa hay Tiền Hoàng ở đây, chắc hắn ta hiểu rõ hơn mình nên lập tức hỏi: “Tiền sư huynh có thể nói cho ta biết danh hiệu vinh dự này có lợi gì không?”
Tiền Hoàng nói: “Danh hiệu vinh dự chính là thứ tốt, chắc ngươi đã coi qua một vài thông tin bên ngoài rồi, như có thể mua sắm một số vật phẩm mà chỉ những quân nhân thật sự mới có thể mua sắm, có thể sử dụng một số thiết bị dành riêng cho quân đội.”