Chương 2230: Vậy mà đối phương cũng là ...
Chương 2230: Vậy mà đối phương cũng là ...Chương 2230: Vậy mà đối phương cũng là ...
Chương 2230: Vậy mà đối phương cũng là quân đoàn Khô Lâu (1)
Chỉ cần sức mạnh thể xác đủ mạnh thì bất kể là thử thách trước đó hay thử thách hiện tại đều sẽ không gặp khó khăn gì.
Có lẽ hiểu được kết quả, Lâm Mặc Ngữ đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhìn thấy một tia sáng lóe lên.
Thi thể của con quái vật hoa tươi biến mất không thấy đâu, hoa tươi, cỏ xanh, xương cốt đều lần lượt biến mất. Không biết từ lúc nào lại có thêm một thứ gì đó tương tự như tinh thể xuất hiện trên mặt đất.
Tỉnh thể trong suốt, chỉ có kích thước bằng móng tay, nằm ở nơi vốn là trái tim của thi thể.
Lâm Mặc Ngữ nhặt nó lên, dùng thuật Dò Thám nhưng không thu được kết quả.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, viên tinh thể này có phần giống với viên tinh thể mà Đường Chấn lấy được, hình như đó là mẩu thừa của viên tinh thể kia của Đường Chấn. Dù sao viên tỉnh thể mà Đường Chấn lấy được to bằng nắm tay của người lớn, trong khi mảnh tinh thể mà hắn lấy được chỉ lớn bằng móng tay, chênh lệch quá lớn.
Tuy nhiên, Lâm Mặc Ngữ không hề thất vọng, ngược lại còn lẩm bẩm: "Giết quái vật, làm nổ trang bị?"
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn càng cảm thấy quen thuộc hơn, nó thực sự giống với phó bản ở tiểu thế giới. Trong đại thế giới không có phó bản, ngay cả bí cảnh cũng khác với tiểu thế giới. Lâm Mặc Ngữ vẫn luôn cho rằng ngục tối chỉ là sự tồn tại đặc biệt trong tiểu thế giới, không ngờ, cảm giác quen thuộc giống như phó bản này lại xuất hiện.
"Tiếp tục thôi!"
Lâm Mặc Ngữ không suy nghĩ sâu xa tiếp nữa, hắn biết có nghĩ nữa cũng vô ích.
Với cảnh giới hiện tại của hắn, còn xa lắm mới có thể khám phá được bí cảnh của đại thế giới.
Thu lấy tỉnh thể trong suốt, Lâm Mặc Ngữ tiếp tục tiến về phía trước, vẫn duy trì cảnh giác.
Theo hắn nghĩ, nếu chỉ là một con quái vật hoa tươi, như vậy thử thách ải thứ tư có phần quá đơn giản, đơn giản hơn ba ải trước rất nhiều. Nhưng sau khi hắn đi mấy trăm cây số lại không có chuyện gì xảy ra, giống như cứ vượt qua ải thứ tư một cách yên bình như thế.
"Nếu những tên lựa chọn rút lui ở ải thứ ba biết được ải thứ tư như thế này thì liệu bọn họ có hối hận không?" Đột nhiên Lâm Mặc Ngữ nhận ra điều mình nghĩ không đúng, sự việc không phải như thế này.
Bởi vì mình giết con quái vật hoa tươi đó quá nhanh nên mới cảm thấy ải thứ tư quá đơn giản.
Nếu là người khác, trong tình huống sức mạnh bị áp chế đến chân thần cấp năm, thể xác không mạnh thì ước chừng sẽ khó mà giết chết con quái vật hoa tươi kia. Thậm chí còn có khả năng bị quái vật hoa tươi đuổi giết. Từ đó ải thứ tư sẽ không đơn giản như vậy nữa.
Ba ải đầu tiên là thử thách kiểu bị động, thử thách theo kiểu bị động thực sự là dễ vượt qua nhất, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì sẽ luôn có thể tìm ra cách để đối phó. Ải thứ tư đã được thay đổi thành thử thách kiểu chủ động, nếu đánh không lại thì sẽ bị đuổi giết, lúc này mới là khó.
Lâm Mặc Ngữ khẽ cười: "Xem ra vấn đề còn chưa được suy xét thấu đáo, không thể lấy phiến diện để khái quát được."
Đang nói thì lại có một trận cuồng phong thổi đến, giống hệt trận cuồng phong trong thử thách ở ải thứ tư.
Cuồng phong cực kì mạnh, gần như tạo thành một bức tường gió, chặn đường đi của Lâm Mặc Ngữ. Tất nhiên, chỉ là một bức tường gió không thể cản được Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Ngữ chỉ cần dùng chút lực là đã xuyên qua được bức tường gió.
Tuy nhiên, cuồng phong vẫn tiếp tục thổi, tạo ra lực cản cực kì lớn, khiến tốc độ của hắn chậm lại rất nhiều. Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hơi ngừng lại, hắn ý thức được nếu như phía sau có một con quái vật hoa tươi đuổi theo, phía trước lại bị một trận cuồng phong cản lại, vậy thì sẽ có kết cục gì. Cho nên thử thách của ải thứ tư không đơn giản như mình nghĩ, cách duy nhất để vượt qua ải thứ tư là tiêu diệt quái vật hoa tươi.
Nếu không phía trước có bức tường gió ngăn cản, muốn trốn thoát cũng không thoát được.
Chỉ chưa đầy 0,1 giây kể từ thời điểm cảm giác nguy hiểm xuất hiện lên đến đỉnh điểm.
Không cho Lâm Mặc Ngữ đủ thời gian để suy nghĩ, thân thể cũng không cần suy nghĩ, gần như là trở tay vung ra một quyền theo bản năng. Lâm Mặc Ngữ cảm thấy như nắm đấm của mình đánh trúng một khối sắt, có một bóng dáng bay ngược ra.
Dù không thể nhìn thấy nhưng có thể dựa vào tình huống hoa cỏ dạt sang hai bên để nhường đường để có thể phân tích ra.
Vừa nãy có người muốn đánh lén mình nhưng lại bị mình đánh lui trước một bước. Đây là một loại bản năng, Lâm Mặc Ngữ đã sớm phát triển bản năng này trong các trận chiến trước. Hắn đã từng hóa thân thành từng chức nghiệp, học được các phong cách chiến đấu chính của từng chức nghiệp. Hiểu rất rõ về các loại vũ khí và các thói quen chiến đấu. Sau đó cũng thường cầm kiếm, chiến đấu cận chiến với kẻ thù.
Tuy những năm gần đây hắn ít khi tự thân ra tay.
Nhưng bản năng chiến đấu đã khắc sâu vào cơ thể, hình thành bản năng.
Bây giờ đối mặt với đánh lén, đánh trả theo bản năng, đẩy lùi kẻ thù.
Lâm Mặc Ngữ không đuổi theo tấn công, hắn biết đây cũng là một phần của thử thách.
Ánh mắt hắn vẫn có thể nhìn thấy phương hướng của tòa kiến trúc cổ xuyên qua những khe hở trong đám hoa cỏ, tiếp tục tiến về phía trước.