Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2234 - Chương 2233: Một Thế Giới Của Sự Chết Ch...

Chương 2233: Một thế giới của sự chết ch... Chương 2233: Một thế giới của sự chết ch...Chương 2233: Một thế giới của sự chết ch...

Chương 2233: Một thế giới của sự chết chóc thuần khiết (2)

Giống như việc đối mặt với một đội quân hàng ngàn con Khô Lâu ở trước mặt, những chủng tộc khác, ngay cả những chủng tộc có sở trường về thể xác, chỉ cần thể xác chưa đạt đến trên chân thần cấp bảy thì sẽ rất chật vật với ải này.

Bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là xông tới, không dây dưa với đám Khô Lâu, xông thẳng đến ngôi nhà ở trung tâm trang viên.

Dù sao nơi này cách căn nhà kia cũng không xa. Thứ hai là chiến đấu theo đường vòng, tìm cơ hội để diệt sạch từng con Khô Lâu này.

Nhưng như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, hơn nữa rủi ro cũng rất lớn.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ còn có lựa chọn thứ ba, đó chính là đánh tới.

Diệt sạch, ngang ngược đẩy lùi những con Khô Lâu này. Trong lòng khẽ động, một số lượng lớn Khô Lâu Thần chiến Sĩ xuất hiện bên cạnh hắn. Số lượng không ít cũng không nhiều, vừa đủ một nghìn, tương ứng một một với quân đoàn Khô Lâu ở trước mặt.

Sau đó Khô Lâu Thần chiến sĩ ùn ùn kéo ra, nhảy lên thật cao, đánh vào quân đoàn Khô Lâu.truyenggg.com- đọc tr miễn phí

Chiếc rìu dậm mạnh xuống, xương vỡ bay tán loạn.

Lâm Mặc Ngữ nhìn thì thấy có hơi kỳ quái, trong lòng lẩm bẩm: "Chém giết lẫn nhau." Khô Lâu đánh Khô Lâu, thật sự có cảm giác như thế này. Nhưng mà trải qua nhiều như vậy rồi, Lâm Mặc Ngữ đã sớm có lòng dạ sắt đá giết người như rạ, nhanh chóng đè nén cảm xúc vốn không nên có xuống đáy lòng.

Trong chớp mắt, đội quân hàng ngàn con Khô Lâu đã bị xử lí sạch sẽ.

Xương gãy rơi đầy đất đều biến mất, để lại những viên tỉnh thể nhỏ trên mặt đất. Những mảnh tinh thể nhỏ chính là vũ khí chiến đấu sắc bén, Lâm Mặc Ngữ đưa tay ra, hút hết chúng vào.

Các viên tỉnh thể nhỏ tự động hợp nhất thành một, trở thành một viên tinh thể lớn. kể cả bốn viên tinh thể nhỏ mà Lâm Mặc Ngữ thu được trước đó cũng được thêm vào trong đó.

Cuối cùng, kích thước của viên tinh thể cũng đã ngang bằng với viên mà Đường Chấn thu được.

Chỉ là bây giờ vẫn chưa hiểu rõ công dụng của viên tỉnh thể, nhưng Lâm Mặc Ngữ tin rằng viên tinh thể chắc chắn có tác dụng.

Nhưng tác dụng sẽ không quá lớn, ngay cả Đường Chấn bỏ cuộc nửa đường cũng có thể thu hoạch được là có thể tưởng tượng được.

Đây chính là phần thưởng an ủi, hoặc là phần thưởng cơ bản, chỉ cần có thể sống sót ra khỏi trang viên là đều có thể nhận được.

Là thứ mà ai cũng có phần, vậy thì có thể tốt đến chừng nào chứ.

Lâm Mặc Ngữ thu tinh thể lại, tiếp tục tiến về phía trước. Chẳng lâu sau đã đi đến phần cuối của vùng đất hoa cỏ, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy trang viên cổ kính được bao quanh bởi gạch đá. Những viên gạch đá cũ xưa, đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, trên đó còn in dấu vết thời gian.

Ngoài ra, trên gạch đá còn đầy rẫy hơi thở chết chóc, là kiểu hơi thở đã lắng đọng theo thời gian.

Hơi thở chết chóc đầy mạnh mẽ đã thay đổi tính chất của những viên gạch đá này. Nếu người bình thường gặp phải thì sẽ bị hơi thở chết chóc ăn mòn.

Giống như trúng phải lời nguyền vậy, nhẹ thì bệnh nặng một trận, nặng thì chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ. Cho dù là cảnh giới Siêu Thần đụng phải thì có lẽ cũng có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Lâm Mặc Ngữ đặt tay lên gạch, khẽ nói: "Hơi thở chết chóc thật thuần khiết."

Hơi thở chết chóc mà hắn vừa cảm nhận được trên đồng cỏ còn kém hơn mấy cấp so với hơi thở chết chóc ở trước mặt.

Sau khi đi dọc theo bức tường một lúc thì đến trước cổng lớn của trang viên.

Cửa lớn của trang viên có hai tấm cửa bên trái và bên phải, cực kỳ cao to, cao hơn hai mươi mét, ngang bằng với bức tường.

Cửa lớn được làm bằng một loại vật liệu đặc biệt, trông giống sắt nhưng không phải sắt, trông giống đồng nhưng không phải đồng, nhưng nhìn thoáng qua là có thể biết nó cực kỳ dày nặn.

Cửa lớn đóng kín nhưng không khóa, để lại một khe hở nhỏ.

Lâm Mặc Ngữ không giống như một đứa trẻ nhìn qua khe hở để xem tình hình bên trong.

Hắn rất tự nhiên dùng sức đẩy một cái, cánh cửa lớn từ từ mở ra kèm ma sát ê răng. Một đám bụi bặm rơi xuống từ cánh cửa, chứng tỏ cánh cửa này đã lâu không được mở.

Lâm Mặc Ngữ lùi lại mấy bước để tránh bụi bặm: "Xem ra, ta hẳn là người đầu tiên tới nơi này."

Mặc dù lúc đó có rất nhiều người tiến vào nhưng với thực lực của những người đó, hẳn là không thể vượt qua đồng cỏ để đến đây.

Không phải vì thực lực của những người đó mà vì hai người không ở trong một hệ thống giống nhau.

Ở đây có yêu cầu cao về thể xác, nhưng các chủng tộc trong đại thế giới lại chú trọng đến linh hồn hơn.

Cú đẩy của Lâm Mặc Ngữ không dùng quá nhiều sức. Cánh cửa chỉ mở được một phần mười thì dừng lại, lộ ra một khe hở đủ để cho ba người sóng vai bước vào. Đứng ngoài cổng thì sẽ không nhìn thấy rõ tình hình cụ thể trong trang viên.
Bình Luận (0)
Comment