Chương 2241: Chủ nhân trang viên thích ...
Chương 2241: Chủ nhân trang viên thích ...Chương 2241: Chủ nhân trang viên thích ...
Chương 2241: Chủ nhân trang viên thích mê cung (1) "Đáng tiếc thời gian trôi qua lâu như vậy, chủ nhân của hắn ta vẫn không xuất hiện, xem ra chủ nhân của hắn ta cũng gặp bất trắc."
"Thật nguy hiểm, đã đến cấp độ như vậy mà vẫn không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối." Trong lòng Lâm Mặc Ngữ cảnh giác, không ngừng cảnh cáo chính mình tuyệt đối không thể chủ quan.
Thế giới này nguy hiểm hơn mình tưởng rất nhiều.
Một bước sai, kết cục có thể là cái chết.
Lâm Mặc Ngữ cất mảnh da thú, giờ thì mọi thứ đã rõ ràng.
Mảnh da thú trong thư phòng được viết trước khi trận chiến diễn ra, khá vội vàng.
Mảnh da thú trong tay hắn được viết sau khi trận chiến kết thúc.
Còn cuốn sổ da thú thực ra là một bản kê khai hành trình. Trừ những lời tán tụng ở trang đầu, phần sau chỉ là ghi chép, có thể xem như một dạng nhật ký tuy nhiên đối với Lâm Mặc Ngữ thì không có tác dụng gì nhiều.
Theo hiểu biết của Lâm Mặc Ngữ, đây có thể là một cuộc chiến giữa các chủng tộc, cực kỳ tàn khốc và hung tợn. Hắn bỏ tất cả tấm da thú vào hộp rồi cất chiếc hộp đi. Quan Tài Ngủ Say được cất riêng.
Nhưng hắn suy nghĩ một lát rồi lấy tấm da thú cuối cùng ra đặt cùng với Quan Tài Ngủ Say.
Tấm da thú này có thể coi như di chúc của người quản lý trang viên nên được đặt cùng với Quan Tài Ngủ Say. Lâm Mặc Ngữ nhìn quanh vườn hoa, tìm thấy một lối đi. "Không ngờ đây lại là sân thư giãn của vị chủ nhân đó."
"Có lẽ đối với một tồn tại ở cấp độ như vậy, nơi này không đáng để nhắc tới." "Sau trận chiến nơi này đã có một số thay đổi, khác đi rồi cuối cùng biến thành như hiện tại."
Lâm Mặc Ngữ suy tư rời khỏi vườn hoa, tiến vào trung tâm của lâu đài cổ.
Sau khi hắn rời đi, cây cổ thụ trong vườn bắt đầu rung mạnh, ao nước bên cạnh cũng gợn sóng.
Những rung động không thể nghe thấy nhanh chóng lan ra toàn bộ lâu đài.
Cây cổ thụ giống như phát ra tiếng hô hoán, ngay tức khắc lâu đài cổ trở nên im lặng. Lâm Mặc Ngữ đang ở trong đó, cảm thấy có chút kỳ lạ. Vốn là lâu đài cổ rất yên tĩnh nhưng mà bây giờ càng trở nên yên tĩnh hơn.
Từ lúc hắn rời khỏi hoa viên, cũng không có gặp nguy hiểm. "Có chút kỳ lạ..."
Lâm Mặc Ngữ đi dọc hành lang của lâu đài cổ, cuối cùng đi đến đại sảnh.
Chiều dài của đại sảnh hơn hai trăm mét, độ cao cũng hơn trăm mét, rất rộng rãi. Đó không phải là kiểu trận pháp sử dụng rộng rãi, mà là không gian thật sự.
Trong đây không có dấu vết của trận đấu, có thể giải thích đại chiến lúc đó không lan đến đây.
Trong đại sảnh rất yên tĩnh, trên vị trí của phía trước có bố trí một ngai vàng tinh xảo. "Ngai vàng Khô Lâu?" Khoảnh khắc nhìn thấy ngai vàng, Lâm Mặc Ngữ dường như thốt ra tiếng nói theo bản năng.
Nhìn kĩ lại, cũng không phải ngai vàng Khô Lâu, chỉ có điều hai cái này quá giống nhau.
Lâm Mặc Ngữ suy đoán, ngai vàng có thể là chỗ ngồi của chủ nhân trang viên.
Đúng lúc muốn qua đó kiểm tra, bất ngờ phía sau truyền đến âm thanh, tiếng bước chân đột nhiên vang lên. Trừ tiếng bước chân, còn có một vài giọng nói ồn ào, lộn xôn.
"Có người đến rồi."
Lâm Mặc Ngữ quay lại nhìn, bên ngoài đại sảnh xuất hiện một vài bóng người.
Người thứ nhất xông vào là tộc Ác Ma, toàn thân đầy gai có vảy, rất là xấu xí.
Ánh mắt hắn ta hung dữ, nhìn qua Lâm Mặc Ngữ, hung tợn nói: "Nhân tộc!"
Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói: "Có vấn đề?" Tộc Ác Ma siết chặt bàn tay, lồng ngực phập phồng: "Ngươi cẩn thận chút."
Hắn ta không có động thủ, giữa các tộc luôn ngầm giữ quy tắc, lúc không có xung đột lợi ích, thì không được động thủ.
Nếu không thì có khả năng phải đi làm y phục cưới cho người khác, loại chuyện được một mất mười này, các tộc đều không muốn làm.
Lâm Mặc Ngữ đánh giá hắn ta từ tên xuống dưới, toàn thân áo giáp vảy, da thô thịt dày, vừa nhìn thì biết cơ thể không hề yếu.
"Cơ thể thì có thể thấy nhưng mà tại sao hắn ta có thể trực tiếp xuất hiện ở đây, mà còn không chỉ một..."
Ngoài đại sảnh lớn lại có người khác xuất hiện.
Người lần này xuất hiện là một vị lão Nhân tộc, mặc trường bào, ý chí mạnh mẽ, thân thể tỏa ra như quân nhân đặc biệt có khí chất. Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được, trong thân thể lão ẩn chứa sức mạnh to lớn, cơ thể rất cường tráng.
Lại thêm phong thái của lão, Lâm Mặc Ngữ ngay lập tức nói: "Là Vương Hành trưởng lão."
Trưởng lão thứ hai tiến vào tên Vương Hành, lúc đó lão mang theo ba người, hiển nhiên ba người này đã chết rồi.
Vương Hành nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, trong mắt ẩn chứa vui mừng, đó là sự vui mừng khi nhìn thấy đồng tộc: "Chính là lão phu, tiểu hữu là..."
Lâm Mặc Ngữ nói: "Vẫn bối Lâm Mặc Ngữ."
Nói xong Lâm Mặc Ngữ đưa ra danh hiệu vinh dự. Nhìn thấy danh hiệu vinh dự, Vương Hành nhíu mày, ánh mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ nhất thời thay đổi.
Có thể cầm được danh hiệu vinh dự, chỉ có hai loại người.