Chương 2240: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài N...
Chương 2240: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài N...Chương 2240: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài N...
Chương 2240: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài Ngủ Say (3) Hắn không nhìn nhầm, vì chính hắn đã từng luyện chế một chiếc Quan Tài Ngủ Say, từ hình dáng đến khí tức đều có thể xác định đó là Quan Tài Ngủ Say.
Lấy quan tài ra, hắn phát hiện nó đã được kích hoạt, nghĩa là có sinh vật đang ngủ bên trong.
Hắn không kiểm tra ngay, việc kiểm tra sinh vật trong Quan Tài Ngủ Say rất phức tạp, cần phải luyện hóa trước, mà luyện hóa cũng không thể hoàn thành ngay lập tức được. Tạm thời chưa cần gấp, Lâm Mặc Ngữ đặt Quan Tài Ngủ Say sang một bên, trong hộp còn có những thứ khác.
Một cuốn sổ tay, một cuốn sổ tay được làm từ da thú.
Là loại da thú này rất đặc biệt, có thể chịu đựng sự ăn mòn của thời gian, trước đó chỉ có một tấm, không ngờ ở đây lại được làm thành sổ tay. Lâm Mặc Ngữ có thể tưởng tượng được da thú này hẳn là rất quý giá.
Tấm da thú đặt trên bàn trong thư phòng, chắc là được viết trong lúc vội vàng. Có lẽ thông tin trong cuốn sổ da thú trước mặt này sẽ đầy đủ hơn.
Sổ tay cũng không lớn, chỉ nhỉnh hơn bàn tay một chút như cuốn sách của trẻ em. Chữ viết bên trong ngay ngắn, rõ ràng, không lộn xôn. Hiển nhiên cảm xúc của người viết lúc đó rất bình tĩnh, không giống tấm da thú trong thư phòng, chữ viết hơi lộn xộn.
Hơn nữa, chữ viết trong cuốn sổ này dường như không bị thời gian ăn mòn, rất rõ ràng như vừa mới viết.
Lâm Mặc Ngữ đoán có lẽ là liên quan đến chiếc rương bên ngoài.
"d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Lâm Mặc Ngữ cẩn thận đọc nội dung trong cuốn sổ tay, nội dung trong đó ít hơn hắn nghĩ.
"Chủ nhân vĩ đại, với tư cách là nô bộc trung thành nhất của ngài, ta luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của ngài." "Khi ngài chinh chiến ta sẽ bảo vệ lãnh thổ của ngài, chỉ cần là kẻ xâm phạm thì đều bị tiêu diệt."
"Sự vĩ đại của ngài là một tồn tại không ai có thể tưởng tượng..."
Trang đầu tiên cũng không có gì, chỉ là những lời ca tụng. Lâm Mặc Ngữ nhíu mày.
Vị nô bộc này quá mức sùng bái đối với chủ nhân của mình.
Không thể chỉ dùng từ kính trọng để miêu tả mà phải nói chủ nhân của hắn ta chính là tất cả của hắn ta.
Phải sùng bái đến mức nào mới có thể viết ra những lời này.
Hơn nữa còn là một tồn tại hùng mạnh như vậy.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của vị chủ nhân bí ẩn kia, rồi lật sang trang thứ hai.
"Kỷ Bất Tử năm 998, hào quang của ngài lan tỏa đến Thổ Lỗ."
"Kỷ Bất Tử năm 13255. hào quang của ngài lan tỏa đến Lam Hải."
"Kỷ Bất Tử năm 28553. hào quang của ngài lan tỏa đến Thiên Đường..."
Các mốc thời gian nối tiếp nhau, từng câu từng câu. Vài trang tiếp theo cũng như vậy.
Mốc thời gian này vì không có cái gì có thể so sánh được nên không thể nào nghiên cứu thêm, cũng không biết kỷ Bất Tử trong ghi chép tương đương với thời gian nào. Phần sau có lẽ là địa danh, hào quang lan tỏa đến Thổ Lỗ, có lẽ là đã xâm lược một nơi tên là Thổ Lỗ.
Sau đó cứ khoảng một vạn năm sẽ lại có một nơi bị xâm chiếm.
Lâm Mặc Ngữ đếm thử, cả bốn trang đều ghi giống như vậy.
Tổng cộng mười tám địa điểm, mất 30 vạn năm.
Chỉ là không biết một năm của họ có giống với một năm ở thế giới của mình, có cùng đệ dài thời gian hay không. "Đây là sổ hành trình?"
Lâm Mặc Ngữ hơi ngạc nhiên, cuốn sổ giống như một bản báo cáo hành trình, ngoài những lời tán tụng trung thành ở trang đầu thì không có nội dung gì khác.
Hắn đã nghĩ đây là một cuốn nhật ký, hy vọng có thể tìm thấy một số thông tin khác nhưng giờ thì có hơi thất vọng.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy dưới đáy chiếc rương còn có một tấm da thú.
Tấm da thú và chữ viết trên đó rất mới, mới hơn cuốn sổ kia rất nhiều.
Lại là kiểu chữ viết ngổn ngang, tuy nhiên không phải ngổn ngang do đang hoảng loạn, mà là do yếu ớt...
Đúng vậy, chính là cảm giác này, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được sự yếu đuối từ chữ viết. "Hắn bị thương!" Lâm Mặc Ngữ suy đoán tình huống lúc đó.
"Chủ nhân vĩ đại, tôi đã bảo vệ được trang viên."
"Mặc dù trang viên này trong mắt ngài chẳng đáng để nhắc tới nhưng cũng không thể để người khác xâm phạm." "Bọn hắn sử dụng một phương pháp đặc biệt, khiến ta không thể sử dụng những người chết của bọn hắn."
"Kẻ địch rất mạnh nhưng ta vẫn thắng, ta đã giết nguyên soái của bọn chúng, giết cả chúa tể của bọn chúng, giết sạch tất cả." "Lâu đài của ngài đã bị phá hủy, sân chơi ở bên trong bị xáo trộn, phía ngoài vườn hoa có vẻ như đã bị ngoại lực xâm lấn, không giống như trước."
"Nhưng không quan trọng, bọn chúng đã chết, ta đã giết hết bọn chúng."
"Ta bị thương rồi, ta sẽ đi vào Quan Tài Ngủ Say theo mệnh lệnh của ngài, chờ ngài trở về đánh thức ta một lần nữa." "Chủ nhân vĩ đại, nô bộc trung thành nhất của ngài đang chờ sự triệu hồi của ngài một lần nữa." Đến những chữ cuối, chữ viết đã rất mờ, như thể không còn sức để viết nữa.
Lâm Mặc Ngữ biết, hắn ta đã đến những giây phút cuối cùng, nếu không vào Quan Tài Ngủ Say e rằng sẽ chết ngay lập tức.
Trong Quan Tài Ngủ Say thời gian không trôi đi, vào thế nào, ra cũng như thế.
"Hắn ta hy vọng chủ nhân của mình có thể cứu mình." "Hắn ta rất tin tưởng vào chủ nhân của mình."