Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2240 - Chương 2239: Bí Ẩn Mới, Chiếc Quan Tài N...

Chương 2239: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài N... Chương 2239: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài N...Chương 2239: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài N...

Chương 2239: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài Ngủ Say (2) Hiện tại đã hiểu rõ đại khái tỉnh vực Chu Tước là như thế nào gì, có lẽ ba tỉnh vực khác cũng sẽ không quá khác biệt. Chỉ là thành Thần vẫn thần bí như cũ, thần lộ Nhân tộc cũng như thế.

Không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện những nghi vấn mới, dường như còn đáng sợ hơn.

Trầm ngâm một lát, Lâm Mặc Ngữ bất đắc dĩ thở dài: "Nói cho cùng, vẫn là thực lực chưa đủ." "Không vội, tương lai rồi sẽ rõ."

Rời khỏi thư phòng, đi ra từ hành lang, đón ánh sáng mặt trời.

Ánh sáng chiếu từ trên đỉnh xuống một vườn hoa nho nhỏ, ở giữa vườn hoa có một chiếc bàn đá.

Bên cạnh có một hồ nước nhân tạo, cạnh hồ là một cây cổ thụ tràn đầy sức sống. Cây cổ thụ cành lá um tùm, sum suê che khuất ánh sáng rơi xuống, phản chiếu lên mặt đất những bóng sáng loang lổ. Khung cảnh trông rất hài hòa, rất đẹp.

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện căn bản không phải như vậy. Bờ của hồ nhân tạo không phải lát đá mà là lát xương trắng.

Xung quanh vườn hoa cũng được trang trí bằng xương trắng.

Bên dưới bàn đá được dùng hài cốt để cố định. DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

Thậm chí ngay cả ghế bên cạnh bàn đá cũng được làm từ xương trắng. Những cây cổ thụ xanh tươi, hoa nở rực rỡ và rừng xương trắng cùng với luồng tử khí nồng đậm làm cho khung cảnh bỗng chốc trở nên quái dị.

Trên bàn đá có đặt một bộ ấm trà, bên cạnh là vài cuốn sách.

Lâm Mặc Ngữ ngay lập tức nhận ra đây là nơi mà chủ nhân của trang viên nghỉ ngơi và đọc sách.

Lấy sách từ thư phòng cách đó không xa rồi ngồi đây uống trà và đọc sách, rất thư thái. Lâm Mặc Ngữ bước vào vườn hoa, gió theo bước chân hắn mà nổi lên.

Ngay lập tức, những cuốn sách trên bàn đá hóa thành tro bụi nhưng bộ ấm trà và bàn đá thì không.

Bàn đá được làm từ cùng loại nguyên liệu với pháo đài nên cũng có thể chịu được năm tháng.

Bộ ấm trà dường như cũng không tầm thường, chắc là một bảo vật nào đó.

Nếu không, qua thời gian, nó đã sớm hóa thành tro bụi. Lâm Mặc Ngữ bước tới, khi đang nhấc ấm trà lên, cơ thể đột nhiên cứng đờ.

Vụt!

Có vài bóng đen lao xuống từ không trung, Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng lùi lại, tránh được các bóng đen.

Bóng đen đánh hụt, đổi hướng rồi lại lao tới.

Trong lúc lùi lại, Lâm Mặc Ngữ thấy rõ bóng đen chính là những nhánh cây của cây cổ thụ đó.

"Thành tinh rồi? Hay vốn dĩ đã như vậy!"

Trong lòng Lâm Mặc Ngữ khẽ rung, mười Khô Lâu Thần chiến sĩ xuất hiện, mạnh mẽ xông về phía trước.

Trong đó có vài Khô Lâu Thần chiến sĩ cầm rìu rồi nhảy lên cao, vung rìu chặt đứt các nhánh cây lao tới.

Số còn lại thì tấn công cây cổ thụ.

Ngay lúc Khô Lâu Thần chiến Sĩ xuất hiện, trong nháy mắt cây cổ thụ rung mạnh, nhánh cây thu về với tốc độ đáng kinh ngạc, khiến các Khô Lâu Thần chiến sĩ chặt vào khoảng không. Lâm Mặc Ngữ thoáng sững sờ: "Chuyện gì xảy ra vậy?" Còn chưa kịp đánh, sao cây này đã không đánh nữa.

Nó sợ sao? Hay biết mình không phải đối thủ.

Hoặc là...

Lâm Mặc Ngữ nhìn Khô Lâu Thần chiến sĩ với ánh mắt nghi ngờ, dường như có gì đó khác với những Khô Lâu trong trang viên.

Nhưng cây cổ thụ này rõ ràng có ý thức riêng, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, có lẽ có thể hỏi nó một chút.

Vấn đề là có giao tiếp được không.

Nhánh cây chậm rãi lay động, thân cây hơi nghiêng về phía trước, như đang cúi chào Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ càng cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi biết ta?"

Nhánh cây lắc lư, tỏ ý không biết.

Nó không biết nói, cũng không thể truyền âm linh hồn.

Dù đã có ý thức nhưng vẫn chưa thể giao tiếp với bên ngoài.

Tuy vậy cây cổ thụ có cách riêng của nó, nó vươn nhánh cây ra, quấn quanh bàn đá, rồi dùng lực giật mạnh.

Bàn đá bật khỏi mặt đất, để lộ ra một cái hố.

Trong hố có một chiếc rương màu đen.

Cây cổ thụ rung rung, dường như đang bảo Lâm Mặc Ngữ đem cái rương ra

Lâm Mặc Ngữ lấy cái rương ra ngoài, cây cổ thụ đặt bàn đá về chỗ cũ.

Không có chiếc hộp, bàn đá dường như thấp đi một chút. Lâm Mặc Ngữ đem cái rương đặt lên bàn đá, chất liệu của chiếc rương rất đặc biệt.

Chỉ riêng việc nó có thể trải qua thời gian dài mà không hư hỏng cũng đã chứng tỏ nó rất đặc biệt.

Cây cổ thụ đung đưa nhánh cây chậm rãi, phát ra tiếng xào xạc như muốn nói với Lâm Mặc Ngữ: mở nó ra, mở nó ra.

Lâm Mặc Ngữ không cảm nhận được ác ý từ cây cổ thụ, cũng không thấy nguy hiểm gì từ chiếc rương. Khi không thể đưa ra phán đoán chính xác thì chỉ còn cách thử.

Hơn nữa Lâm Mặc Ngữ tự tin vào thực lực của mình, nhất là khả năng bảo toàn mạng sống.

Cái rương được mở ra chậm rãi, con ngươi của Lâm Mặc Ngữ chợt co rút.

Trong rương là một quan tài nhỏ hình chữ nhật, cực kỳ tỉnh xảo.

"Quan Tài Ngủ Say."

Lâm Mặc Ngữ rất ngạc nhiên, bên trong chiếc rương lại là Quan Tài Ngủ Say.
Bình Luận (0)
Comment