Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2239 - Chương 2238: Bí Ẩn Mới, Chiếc Quan Tài N...

Chương 2238: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài N... Chương 2238: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài N...Chương 2238: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài N...

Chương 2238: Bí ẩn mới, chiếc Quan Tài Ngủ Say (1) Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Nháy mắt cũng sắp đi đến cuối con đường, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy rõ bên ngoài lối là một tòa đình viện.

Mà cuối bên trái, có một căn phòng có cửa đã mở.

Phải nói là cửa phòng bị bổ ra, đã một chia thành hai rơi xuống đất.

Từ bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình bên trong căn phòng. "Thư phòng?"

Từng cuốn sách cổ kính dày cộm được sắp xếp gọn gàng trên kệ sách.

Nhìn thì có vẻ đã trải qua rất nhiều thời đại.

Trong Nhân tộc của đại thế giới hiện nay, sách đã trở nên mờ nhạt qua từng giai đoạn lịch sử.

Phần lớn thông tin được truyền tải bằng những cách trực quan hơn.

Việc tìm thấy vài cuốn sách đã trở nên rất khó khăn. Những người từ tiểu thế giới có thể không lạ lẫm với sách là mấy nhưng rất nhiều người sinh ra trong đại thế giới lại chưa từng thấy một quyển sách nào.

Cấu trúc của thư phòng rất đơn giản, ba mặt là kệ sách, cao khoảng hai mét và được chất đầy sách.

Chính giữa thư phòng là một chiếc bàn lớn, trên đó cũng đặt vài cuốn sách, giấy bút và một số vật dụng khác.

Lâm Mặc Ngữ bước vào thư phòng, trong phòng có một lớp bụi dày, rõ ràng đã lâu không có người vào. Hắn đi vào làm hằng dấu chân trên mặt đất.

Song song với hắn, một luồng khí tức ở bên ngoài tràn vào, một cơn gió nhẹ thổi qua thư phòng.

Sự cân bằng trong phòng bị phá vỡ, kệ sách trước mặt hắn đột ngột đổ xuống, hóa thành tro bụi.

Sau đó phản ứng dây chuyền xảy ra, toàn bộ kệ sách cùng với sách trong kệ đều biến thành tro bụi.

Căn phòng đã tồn tại quá lâu, lâu đến mức những vật liệu này đã mục nát từ sớm.

Chỉ vì chúng ở trạng thái tĩnh nên nhìn vẫn nguyên vẹn. Nhưng một khi sự cân bằng bị phá vỡ, chúng sẽ hoàn toàn hóa thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.

Lâm Mặc Ngữ bó tay, mặc dù hắn nhận ra những cuốn sách này đã được bảo quản bằng phương pháp đặc biệt, đồng thời chất liệu cũng là chất liệu rất tốt, không phải gỗ hay giấy thông thường.

Vậy mà vẫn không chống lại được sự tàn phá của năm tháng. Bụi trong thư phòng bay mù mịt, thứ cuối cùng hoà theo năm tháng cũng là chiếc bàn. Tuy nhiên, Lâm Mặc Ngữ thấy một tấm da thú nó không bị tan thành tro bụi rơi xuống từ trên bàn.

Hắn nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra hút tấm da thú vào tay. Giống như tấm da thú lấy được trước đó, loại da đặc biệt này cũng được bảo toàn nguyên ven, có thể chịu được sự tàn phá của thời gian. Trên đó có chữ được viết bằng chữ Hán cổ giống với tấm kia, Lâm Mặc Ngữ có thể đọc được.

Cũng là vấn đề cũ, thời gian đã quá lâu mặc dù da thú có thể chịu được sự ăn mòn của thời gian nhưng chữ trên đó thì không.

Mực đã khô, những gì còn nhận ra được không nhiều. "Bọn hắn vẫn tới, nhân lúc chủ nhân vắng mặt..."

"Chủ nhân có đi nơi nào thì cũng phải chiến đấu, đấu với cường giả của bọn hắn." "Không biết là thắng hay thua, những gì ta có thể làm không nhiều, chỉ cần trụ vững..." "Muốn giết ta, phải trả giá..." Thông tin đứt quãng, sau khi xem xong trong mắt Lâm Mặc Ngữ lộ vẻ suy tư.

Cùng loại da thú nhưng góc độ ghi chép lại khác nhau. Tấm da thú đầu tiên được ghi chép bởi những kẻ xâm nhập nơi này.

Tấm da thú thứ hai là do chủ nhân trang viên ghi chép. Những kẻ xâm nhập và chủ nhân trang viên lại có cùng một loại da thú, điều này thật kỳ lạ. Hơn nữa, theo lời kẻ xâm nhập chủ nhân trang viên rất mạnh, đã giết chết nguyên sư của bọn chúng, áp chế chúa tể, thậm chí còn không ngại triệu hồi phù văn đại thế giới. Nhưng trong ghi chép của chủ nhân trang viên, còn có một chủ nhân mạnh mẽ hơn nữa.

Chủ nhân trang viên đã mạnh đến như vậy thì chủ nhân của hắn sẽ mạnh đến mức nào. "Trong da thú có nói, chủ nhân của hắn ta đang chiến đấu với cường giả của bọn xâm nhập..." "Thân phận của chủ nhân là gì, cường giả của bọn chúng là ai?"

"Vị cường giả đó mạnh đến mức nào, so với lão già cưỡi trâu xanh, ai mạnh ai yếu?" Lâm Mặc Ngữ không tự chủ nghĩ đến lão già cưỡi Thanh Ngưu, vung tay diệt sạch vô số cường giả.

Chỉ cảm thấy thế giới này đầy rẫy bí ẩn.

Khi hắn còn ở tiểu thế giới đã giải đáp được từng nghỉ hoặc nên nghĩ rằng mình đã nhìn thấu cả thế giới, không còn là ếch ngồi đáy giếng nữa. Nhưng khi đến đại thế giới, sự hiểu biết về đại thế giới mới dần sâu sắc hơn.
Bình Luận (0)
Comment