Chương 2237: Sở thích của chủ nhân tran...
Chương 2237: Sở thích của chủ nhân tran...Chương 2237: Sở thích của chủ nhân tran...
Chương 2237: Sở thích của chủ nhân trang viên hơi quái lạ (2)
Lâm Mặc Ngữ nghiêng mình né một số mũi tên nước, mũi tên nước rơi xuống đất, tỏa ra khói nhẹ, phát ra âm thanh xèo xèo.
Khói nhẹ hóa thành sương mù che khuất tầm nhìn, trong tình huống cảm ứng linh hồn bị áp chế, một khi tầm nhìn bị ảnh hưởng, tức là cực kỳ nguy hiểm.
Đường Chấn từng nói, thuộc hạ của hắn đã bị trúng mũi tên nước, bị ăn mòn tại chỗ, chỉ còn lại bộ xương trắng. Cơ thể của Lâm Mặc Ngữ phát ra ánh sáng trắng thuần khiết, áo giáp Hài Cốt phát sáng lấp lánh, chặn các mũi tên nước.
Nhưng chỉ nửa giây sau, áo giáp Hài Cốt nổ tung thành từng mảnh.
Nửa giây là đủ, Lâm Mặc Ngữ nhảy ra một bước, trực tiếp nhảy qua mười mét, trong nháy mắt thoát ra khỏi hơi nước bao phủ.
Mũi tên nước không tiếp tục truy sát nữa, quay đầu lại nhìn, đầu lâu trên tường đã biến mất, hơi nước cũng nhanh chóng tan đi. Có lẽ Lâm Mặc Ngữ đã hiểu những bộ xương trắng trước đó là đến từ đâu.
Mũi tên nước vừa rồi có tính ăn mòn cực kỳ cao, ăn mòn da thịt, chỉ còn lại xương cốt. Và đầu của những người đó đều nằm trên tường, biến thành vũ khí phun nước-mũi tên nước.
Trong lòng có hơi sợ hãi, sở thích của chủ nhân trang viên có hơi quái lạ.
Thử hỏi tuy mình cũng điều khiển quân đoàn Vong Linh, cũng coi như có kinh nghiệm chiến trường, giết người không chớp mắt.
Nhưng hắn vẫn chưa lấy đầu của người khác làm vũ khí bắn.
Đây đã không còn chỉ là vấn đề sở thích nữa, thậm chí còn hơi biến thái.
Mối nguy hiểm đầu tiên gặp phải sau khi vào lâu đài cổ thực ra chẳng là gì cả.
Chỉ cần phản ứng nhanh hơn một chút là có thể né tránh. Nếu chỉ như vậy, những cường giả năm đó sao có thể chất ở chỗ này. Lâm Mặc Ngữ đoán, có thể là vì trận đại chiến năm đó đã phá hư công trình phòng ngự trong tòa lâu đài cổ.
Những gì hắn nhìn thấy bây giờ chỉ là một ít tàn tích của năm đó.
Nhưng chỉ cần một ít tàn tích, kết hợp với sức mạnh áp chế ở đây cũng đủ khiến thần tôn phải đau đầu.
Đủ để khiến thần vương ngã xuống.
Đầu tiên mình chạm trán với đầu lâu lửa, sau đó lại là đầu lâu phun nước giống hệt như những lần chạm trán của Đường Chấn, ngay cả thứ tự cũng không thay đổi.
Điểm khác biệt duy nhất chính là Đường Chấn gặp phải bọn chúng trong mật thất, còn mình thì gặp phải trong lâu đài.
Tiếp tục tiến về phía trước, trên mặt đất lại xuất hiện mấy bộ hài cốt.
Những bộ hài cốt này cũng không có đầu nhưng có chút khác biệt so với trước đó. Trên những bộ hài cốt này có rất nhiều vết xước, hình như là vết xước do bị một loại vũ khí sắc nhọn nào đó chém xước để lại. Chủ nhân của bộ hài cốt khi còn sống vô cùng mạnh mẽ, xương cốt cũng cực kỳ cứng chắc, có thể để lại dấu vết trên đó, có thể tưởng tượng sức mạnh của đòn tấn công lúc đó.
Lâm Mặc Ngữ chạm vào một bộ hài cốt trong đó, muốn kiểm tra vết xước kỹ càng hơn.
Ầm!
Bộ hài cốt tan vỡ ngay lập tức, không thể duy trì được cấu trúc hoàn chỉnh, nằm rải rác trên mặt đất. Thời gian đã quá lâu rồi, nếu không có sự can thiệp của ngoại lực thì bộ hài cốt vẫn có thể duy trì được trạng thái ban đầu.
Chỉ một chút ảnh hưởng của ngoại lực, bộ hài cốt liên tan vỡ ngay lập tức.
Lâm Mặc Ngữ khẽ thở dài, không chạm vào chúng nữa, tiếp tục đi về phía trước. Chẳng bao lâu, hắn lại đi đến cuối lối đi, khúc cua bên phải lại xuất hiện trong tầm mắt anh.
Qua khúc cua có thể nhìn thấy phía bên kia của lối đi, cũng là một khúc cua, nối với một con đường khác.
Mà ở giữa lối đi có một khoảng trống.
"Quả nhiên là hình chữ hồi, giống với cấu trúc của một gia đình giàu có trong ký ức kiếp trước."
"Vườn hoa, lâu đài cổ, sau đó còn có khu rừng nhỏ, quan niệm nghệ thuật thực sự không tồi."
Lâm Mặc Ngữ thấp giọng nói, hắn từng bước đi vào khúc cua, sau đó cả người bỗng tăng tốc lao về phía trước. Phía sau là cuồng phong gào thét, cuồng phong hóa thành vô số con dao sắc bén cuốn về phía hắn.
Tuy Lâm Mặc Ngữ không sợ nhưng cũng không cần phải giao đấu với những lưỡi dao sắc bén này.
Lâm Mặc Ngữ tăng tốc độ đến cực hạn, chạy điên cuồng trong lối đi.
Lối đi không dài, cũng chỉ có vài trăm mét, hắn lập tức chạy đến khoảng trống ở giữa lối đi, chạy vào không chút do dự.
Cuồng phong lướt qua lưng hắn, gào rít trong lối đi. Lâm Mặc Ngữ khẽ cười: 'Ải này cũng không khó."
Ba ải hoàn toàn giống với Đường Chấn gặp phải, tiếp đó hắn phải tự tìm tòi rồi. Xuyên qua hành lang quanh co hình chữ hồi, thực sự bước vào bên trong pháo đài.
Phía trước có một tia sáng nhàn nhạt truyền đến, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy hai bên trái phải rất nhiều cửa ra vào. Cửa đóng chặt, hắn cũng không đến kiểm tra.
Chưa kể với năng lực của hắn, liệu có thể mở được những cánh cửa này hay không.
Nếu mở ra, bên trong có nguy hiểm gì mà chính mình không thể ứng phó được, vậy thì có khác gì đi tìm đường chết đâu?