Chương 2243: Trò chơi chỉ mới bắt đầu (1)
Chương 2243: Trò chơi chỉ mới bắt đầu (1)Chương 2243: Trò chơi chỉ mới bắt đầu (1)
Chương 2243: Trò chơi chỉ mới bắt đầu (1)
Ông là thần tôn, thân thể mặc dù đạt đến cảnh giới Chân Thần, cũng xấp xỉ là dáng vẻ cảnh giới Chân Thần cấp năm, nhưng mà ông cũng không thể đấu tay đôi được.
Mười tên quái vật hoa tươi đã đánh ông còn nửa mạng, 1000 tên Khô Lâu, nghĩ thôi cũng đã sợ rồi.
Ông vui mừng vì lựa chọn của bản thân thời điểm đó, đồng thời ông cũng ngạc nhiên về thực lực của Lâm Mặc Ngữ. Mặc dù bây giờ ông không nhìn ra được tu vi cảnh giới của Lâm Mặc Ngữ, nhưng mà thân thể của Lâm Mặc Ngữ rất cường tráng, so với ông còn tốt hơn.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy được sự nghi ngờ của ông, cười nói: "Tu vi của vãn bối không cao, chỉ là tu luyện thân thể nên thân thể tương đối cường tráng, cao to."
Vương Hành biết Lâm Mặc Ngữ khiêm tốn, cũng thuận theo hắn nói: "Xem ra tu luyện thân thể, không có vô dụng."
Lâm Mặc Ngữ cười cười cũng không tiếp lời. Đợi một chút, lại đến không ít người.
Số lượng trước sau vào đại sảnh đã hơn hai mươi người, trong đó số người tộc Ác Ma nhiều nhất, tám người.
Nhân tộc chỉ có Lâm Mặc Ngữ và Vương Hành, không có thêm nhân sĩ nào khác.
Ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ đang đảo qua toàn bộ các chủng tộc trong đại sảnh.
Tộc Ác Ma, tộc Kim Ưng, tộc Hỏa Sư, ...
Mỗi người bọn chúng đều là chủng tộc nổi tiếng về sức mạnh của bản thân.
Bọn chúng cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ, từng người một quay đầu nhìn, trong ánh mắt chứa đựng sự mạnh mẽ.
Vương Hành nhíu mày, sắc mặt bỗng chốc u ám, nói: "Có hơi phiền phức."
Tại đây có tổng cộng chín chủng tộc, trong đó có sáu chủng tộc có thù với Nhân tộc, ba chủng tộc còn lại không có thù hận nhưng cũng không tính là bạn hữu. Dáng vẻ của từng kẻ rất kỳ lạ, dựa theo khiếu thẩm mỹ của Nhân tộc, đều rất xấu xí. Đồng minh của Nhân tộc không nhiều, hơn nữa đều là chủng tộc giống như Điệp tộc.
Tu vi nhất định không thua kém, nhưng mà thể xác nhìn chung không cường tráng. Duy chỉ có Long tộc là ngoại lệ, mối quan hệ của bọn họ và Nhân tộc không tệ, thể xác cũng xếp thứ nhất, thứ hai trong vạn tộc.
Nhưng mà lần này, Long tộc không có đến.
Vương Hành thân là thần tôn, cảnh giới cao, tu vi mạnh, nhưng ở đây không có tác dụng gì.
Cảnh giới tu vi của tất cả mọi người đều bị áp chế đến chân thần cấp năm, không có ngoại lệ.
Ở đây tất cả chỉ có dựa vào thể xác, ông dựa vào tu vi của thần tôn bản thân, thể xác hiển nhiên trở thành trình độ tương đương với chân thần cấp năm.
Cùng so sánh với các chủng tộc tốt về mặt thể xác, tất nhiên không chiếm ưu thế. Nếu như là một đấu một, ông tất nhiên không sợ. Nhưng mà nếu như nhiều người tấn công ông thì khó mà chống đỡ.
Ông đã chú ý đến, ở đây một số kẻ quăng ánh mắt không lương thiện về phía ông, dường như chỉ đợi cơ hội ra tay.
Tại đây, so với lúc trong mê cung mật thất còn nguy hiểm hơn.
Ông thấp giọng lên tiếng: "Làm thế nào?"
Lâm Mặc Ngữ không quan tâm nói: "Không cần gấp, một lát sẽ giết bọn chúng." Hửm?
Ánh mắt Vương Hành thể hiện sự ngạc nhiên, cái gì gọi là một lát sẽ giết bọn chúng. Ông căn bản không phải có ý này, ý của ông là làm sao để bảo vệ tính mạng.
Rõ ràng ông cảm thấy Lâm Mặc Ngữ hiểu sai ý của ông. Lâm Mặc Ngữ lúc này sự chú ý không đặt trên bọn dị tộc đó, ngai vàng ở vị trí chính diện của đại sảnh đang tỏa ra một ánh huỳnh quang mờ ảo. Vầng sáng rất yếu ớt, nếu không nhìn kĩ, căn bản không nhìn thấy.
Cho dù có nhìn thấy, cũng chỉ cảm giác đó là sự phản quang yếu ớt.
Vài tên ác ma nhìn nhau ra ám hiệu, nhìn dáng vẻ của bọn chúng, rất nhanh muốn động thủ, Vương Hành luôn luôn trừng mắt nhìn bọn chúng, cả người trở nên căng thăng.
Đột nhiên, cửa lớn phát ra âm thanh cót két, cửa đóng mạnh.
Vầng sáng bên ngoài bị ngăn cách, đại sảnh lập tức tối tăm. Sự tối tăm đối với tất cả người có mặt ở đây không là vấn đề, chỉ là đại sảnh chìm trong bóng tối thì ngai vàng tản ra ánh sáng lấp lánh hiển nhiên nhìn cực kỳ chói mắt. Sự chú ý của tất cả mọi người đều bị ngai vàng hấp dẫn. Tộc Ác Ma tạm thời từ bỏ chuyện động thủ.
"Bảo vật!"
Một tên ác ma thấp giọng nói, ngay lập tức xông lên. Vài tên ác ma khác đồng thời cũng hành động ngăn cản trước mặt đám đông, ánh mắt không lương thiện nhìn đám đông. Nếu như ai lúc này dám động thủ đi cướp bảo vật, bọn chúng sẽ ra tay.
Lúc này số lượng người tộc Ác Ma rõ ràng chiếm ưu thế. Vương Hành dùng mắt dò hỏi Lâm Mặc Ngữ, ông hình như cũng có ý muốn động thủ. Lâm Mặc Ngữ ngược lại lắc đầu: "Không cần gấp gáp, trò chơi vừa mới bắt đầu."