Chương 297: Hy vọng Nhân tộc sẽ sinh ra một cường giả có ba thiên phú (2)
Từ trong bóng người truyền đến một giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ uy nghiêm sâu sắc.
Bóng người dần dần ngưng tụ và trở nên rõ ràng hơn.
Ninh Y Y đứng sau lưng Lâm Mặc Ngữ thò đầu ra, kêu lên: “Ngài là pháp sư cấp Thần, Từ Viêm.”
Ninh Viêm tò mò nhìn Ninh Y Y: “Tiểu cô nương, ngươi biết ta sao?”
“Ta đã nhìn thấy bức chân dung của ngài trong viện Bảo Tàng Thần Hạ, trong đó có giới thiệu qua sự tích của ngài.”
Không chỉ có trong viện Bảo Tàng mà ngay cả Lâm Mặc Ngữ cũng biết pháp sư cấp Thần Từ Viêm.
Đó là một nhân vật được ghi vào sách giáo khoa lịch sử.
Quyền lực đứng đầu nổi tiếng một thời của đế quốc Thần Hạ.
Chỉ khi đạt tới cấp 90 mới được gọi là cấp Thần và mới được gọi là Thần pháp sư.
Từ Viêm là một pháp sư cấp Thần cấp 91.
Lâm Mặc Ngữ cũng rất kính phục loại người này: “Vãn bối bái kiến Thần pháp sư Từ Viêm.”
Từ Viêm xua tay: “Ngươi không cần khách khí như vậy, ta cũng đã chết nhiều năm rồi, các ngươi còn nhớ đến lão phu coi như không tệ.”
Lâm Mặc Ngữ có thể thấy được, lúc này Từ Viêm chỉ là linh hồn còn sót lại mà thôi.
Hắn ta sống nhờ trong Pháp Trượng Thần Viêm, dựa vào sức mạnh của Pháp Trượng Thần Viêm và phó bản để tồn tại cho đến ngày nay.
Nguyên Tố sư, BOSS phó bản vừa rồi đã bị hắn ta không chế.
Hắn ta đã sử dụng BOSS để đánh với Lâm Mặc Ngữ một trận.
Từ Viêm nói: “Ta không còn nhiều thời gian, trận chiến vừa rồi tiêu tốn rất nhiều năng lượng, các ngươi hãy nghe ta nói.”
Hắn và Ninh Y Y lập tức dỏng tai lên nghiêm túc lắng nghe.
Từ Viêm nhớ lại, trầm giọng nói: “Năm đó, chiến trường số ba xuất hiện một khe nứt thời không, nối liền thế giới Nhân tộc và Vực Thẳm.”
“Đại ma vương Nguyên Tố Vực Thẳm dẫn theo 10 triệu ác ma dẫn binh xâm lược, ta dẫn đoàn quân pháp sư số 1 đi nghênh chiến.”
“Cuối cùng, chúng ta đã sử dụng Lời Nguyền để tiêu diệt toàn bộ Đại ma vương Nguyên Tố và đội quân ác ma của hắn.”
“Đáng tiếc…”
Kết quả không cần nói cũng biết, hai bên cùng nhau diệt vong.
Chính vì điều này mà bình nguyên nguyên tố hiện tại đã được tạo ra.
Chuyện này tầng lớp cấp trên của đế quốc Thần Hạ chắc chắn biết nhưng vẫn chưa công bố ra bên ngoài, nguyên nhân cụ thể cũng không rõ.
Từ Viêm nói tiếp: “Trong trận chiến đó, ta đã lấy được một quả Không Gian Kết Tinh, tọa độ của một địa điểm nào đó trong Vực Thẳm được ghi lại trong Kết Tinh. Hãy tìm Luyện Kim sư để chế thành đá Truyền Tống có thể đi đến Vực Thẳm.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu điều này tương đương với một chiếc chìa khóa, một chiếc chìa khóa có thể tấn công Vực Thẳm.
Hơn nữa không đi bằng lối vào mà đi thẳng vào bên trong.
Giá cả của Không Gian Kết Tinh ghi lại tọa độ của Vực Thẳm này là không thể ước lượng được.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Sau khi trở về ta sẽ giao Không Gian Kết Tinh cho tầng lớp cấp cao của đế quốc.”
Từ Viêm lắc đầu: “Không giao ra được, Không Gian Kết Tinh sẽ trói buộc linh hồn. Bây giờ chỉ có ngươi mới có thể sử dụng nó, đưa cho người khác đều là viên đá lãng phí.”
“Ngoài Không Gian Kết Tinh, còn có Thần Thạch Thiên Phú, cũng ràng buộc linh hồn.”
“Người thiếu niên, ngươi có thiên phú phải không?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu thừa nhận hắn có thiên phú.
Thiên phú cấp Thần, tăng trưởng toàn diện.
Nhưng không phải hắn tự nhiên thức tỉnh mà là hệ thống giúp hắn thức tỉnh.
Dù thế nào đi nữa, quả thật hắn cũng có thiên phú.
Ninh Viêm rất vui vẻ: “Vậy lúc ngươi chuyển chức lần hai phải chắc chắn thức tỉnh được một thiên phú. Ta biết rất khó nhưng phải cố gắng làm được.”
“Chờ lúc ngươi đạt cấp 70 chuyển chức lần ba thì có thể lợi dụng Thần Thạch Thiên Phú để thức tỉnh thiên phú thứ ba.”
“Có được ba thiên phú thì sức mạnh của ngươi sẽ đạt đến một mức độ đáng kinh ngạc…”
“Trong lịch sử của Nhân tộc chúng ta chỉ mới có một cường giả có ba thiên phú đứng đầu, ngươi phải là người thứ hai.”
Trong mắt hắn ta tràn đầy hy vọng, đó là hy vọng về tương lai, mong mỏi một cường giả có ba thiên phú đứng đầu sẽ xuất hiện trong Nhân tộc.
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận sâu sắc rằng Từ Viêm tràn đầy tình yêu với Nhân tộc.
Hắn ta thật sự hy vọng Nhân tộc sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn vô cùng cảm động: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Từ Viêm rất hài lòng với câu trả lời của Lâm Mặc Ngữ, thật tốt.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Nhưng tại sao ngài lại chọn ta?”
Từ Viêm nói với sự kiêu ngạo của một pháp sư cấp Thần: “Ta coi thường những thứ rác rưởi đó, đưa cho họ chỉ là lãng phí.”
“Ta thà mục rữa ở đây, cũng sẽ không đưa cho đồ ăn hại.”
“Nhưng trước đây có một tiểu cô nương cũng khá giỏi, lúc đó suýt chút nữa ta đã mềm lòng. Thật tiếc tiểu cô nương lại đi vào cùng một đội nên hơi kém hơn một chút.”
“Như đã nói, tiểu cô nương kia hình như có mấy điểm giống hệt với ngươi.”