Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 298 - Chương 298: Đóng Cửa Giết Chó, Tới Bao Nhiêu Giết Bấy Nhiêu (1)

Chương 298: Đóng cửa giết chó, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu (1)
Từ Viêm nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Quả nhiên, hai người trông rất giống nhau.”

Trong lòng hắn hơi nhói: “Tiền bối, ngài đang nói đến tỷ ấy?”

Lâm Mặc Ngữ lấy bức ảnh ra, trên đó là hình hắn chụp chung với Lâm Mặc Hàn.

Từ Viêm nói: “Đúng vậy, chính là tiểu cô nương đó. Tiểu cô nương có thiên phú rất giỏi, đáng tiếc vẫn kém hơn một chút, hóa ra hai người biết nhau.”

“Đây là tỷ tỷ của ta.” Lâm Mặc Ngữ nói một cách hờ hững.

Ở đây lại có được tin tức của tỷ tỷ.

Hắn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết tỷ tỷ vẫn bình an.

Có lẽ đến cuộc so tài chức nghiệp giả có thể gặp nhau.

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Tiền bối, lúc ngài gặp tỷ tỷ của ta thì tỷ ấy đang ở cấp bao nhiêu?”

Từ Viêm nói: “Đã cấp 35 rồi nhưng đó là mấy tháng trước, lâu như vậy thì bây giờ ta cũng không biết!”

Nhanh như vậy!

Hắn rất sốc vì sao tỷ tỷ của hắn lại có thể thăng cấp nhanh như vậy?

Từ Viêm nói tiếp: “Đôi khi cấp bậc không quan trọng, giống như ngươi rõ ràng chỉ mới cấp 27 nhưng một mình ngươi đã có thể vượt qua phó bản độ khó Địa Ngục cấp 30.”

“Dõi theo Nhân tộc, ngươi có thể làm được điều này đúng là có một không hai.”

“Vả lại chức nghiệp của ngươi rất đặc biệt, Tử Linh pháp sư là một chức nghiệp mới, những năm qua ta chưa từng nghe thấy.”

“Chức nghiệp và thiên phú của ngươi rất phù hợp, ta có thể thấy điều đó. Ngươi cần phải tăng các loại thiên phú, Khô Lâu của ngươi có sức chiến đấu vượt xa các thuộc tính cấp bậc.”

“Đáng tiếc vẫn còn có điểm yếu, rất dễ bị khống chế.”

“Nếu như ngươi có thể thức tỉnh được thiên phú liên quan, hoặc là nắm giữ kỹ năng khống chế tương ứng…”

Từ Viêm cứ nói liên tục.

Đã nhiều năm hắn ta không nói chuyện, đây là cơ hội hiếm có để nói ra tất cả những điều hắn ta chưa nói suốt ngần ấy năm.

Lâm Mặc Ngữ và Ninh Y Y chăm chú lắng nghe, không hề sốt ruột.

Họ đều biết rằng khi họ ra ngoài, Từ viêm sẽ không còn tồn tại nữa.

Từ Viêm không thể sống sót nếu không rời khỏi phó bản.

Lâm Mặc Ngữ muốn hắn ta giữ lại Pháp Trượng Thần Viêm nhưng Từ Viêm đã từ chối.

Pháp Trượng Thần Viêm đã bị hư hại nhưng vẫn có thể sửa chữa được.

Sửa xong chỗ hư hỏng thì chính là vũ khí cấp Huyền thoại.

Không có nhiều vũ khí cấp Huyền thoại trong Nhân tộc.

Nếu có thể lấy thêm một cái, sẽ có thể tăng sức chiến đấu thêm một điểm.

“Đừng lãng phí, linh hồn của ta dung nhập vào pháp trượng, sau khi sửa chữa sẽ khiến pháp trượng trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Tìm một chủ nhân mới xứng đáng với nó.”

Đây là yêu cầu cuối cùng của Từ Viêm, Lâm Mặc Ngữ đồng ý.

Hai người mang theo tâm nguyện của Từ Viêm rời khỏi phó bản.

Ninh Y Y nhẹ nhàng thở dài nói: “Tiền bối Từ đã cống hiến cả cuộc đời cho Nhân tộc.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Chính vì có những người tiền bối như vậy, họ đã đổ máu cho Nhân tộc chúng ta mới có thể sống sót trước sự đe dọa của Vực Thẳm.”

“Hơn nữa ta tin rằng, Nhân tộc của chúng ta sẽ càng ngày càng mạnh mẽ.”

“Sớm muộn có 1 ngày, chúng ta sẽ chống lại Vực Thẳm!”

“Ta… Tin tưởng!”

Câu cuối cùng là Lâm Mặc Ngữ tự nói với chính mình, hắn tin chắc sẽ có ngày này.

Lâm Mặc Ngữ và Ninh Y Y xuất hiện bên ngoài phó bản đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Họ ra ngoài rồi!”

“Có vẻ như họ đã quét sạch phó bản, thật lợi hại.”

“Đầu tiên là một mình cày nát phó bản trạm gác cấp Địa Ngục, trên chiến trường phóng ra tia sáng kỳ lạ, bị Ma Vương Liệt Diễm tấn công nhưng vẫn sống sót. Bây giờ lại dọn sạch phó bản chiến trường số 3, vẫn là độ khó cấp Địa Ngục, thật sự không biết tại sao hắn làm được?”

“Người ta có chức nghiệp tốt, sự chênh lệch giữa chức nghiệp thật sự lớn như vậy sao?”

“Lời này thường được các chức nghiệp sinh hoạt hay nói.”

Ánh mắt họ nhìn Lâm Mặc Ngữ với sự ngưỡng mộ.

Người đến chiến trường số 3 thì có không ít người từng tham gia chiến đấu ở chiến trường số 1 và biết hắn.

Nhất cử nhất động của hắn đã bị thăm dò.

Thạch Hưng An và những người khác đã đi ra và đang đợi ở chỗ cũ.

Lúc nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, họ đều vẫy tay với hắn.

Hắn vừa đi tới thì Thạch Hưng An đã đưa một xiên thịt nướng ra: “Nào, nào, nào, nói cho chúng ta biết, độ khó Địa Ngục như thế nào?”

Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng nói: “Cũng chỉ là như vậy, nó không khác gì phó bản cấp Ác mộng cả.”

Hắn nói ngắn gọn về một số điểm khác nhau.

Thạch Hưng An không khỏi nuốt nước miếng khi nghe kể trong phó bản độ khó cấp Địa Ngục có BOSS cao tới 100 mét.

Hắn ta cảm thấy nếu bị giẫm phải không chết thì cũng bị tàn phế.

Không chỉ có hắn ta, còn có mấy người đồng đội đều nhìn nhau, cảm thấy có hơi sợ hãi.

Sau đó còn nghe nói phía sau có thêm BOSS thứ hai.
Bình Luận (0)
Comment