Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 312 - Chương 312: Thế Gia Quân Nhân*, Tiến Về Thành Phố Nam Hồng (1)

Chương 312: Thế gia quân nhân*, tiến về thành phố Nam Hồng (1)
*Thế gia quân nhân: gia đình làm quân đội nhiều thế hệ

Mạnh An Văn lắc đầu: “Còn gọi là Bạch Thần đại nhân?”

Nói xong, hắn ta liếc nhìn chén trà trên bàn, có ý nhắc nhở.

Bạch Ý Viễn cũng ngồi thẳng lưng, hiếm khi giữ vẻ nghiêm trang.

Lâm Mặc Ngữ ngay lập tức hiểu ý, cầm lấy chén trà kính trà Bạch Ý Viễn.

“Đệ tử Lâm Mặc Ngữ, bái kiến lão sư.”

Bạch Ý Viễn hài lòng nhận chén trà, uống cạn.

Lâm Mặc Ngữ rót đầy chén, tiếp tục cung kính bái lạy.

“Đệ tử Lâm Mặc Ngữ, bái kiến lão sư.”

Ba lạy ba trà.

Lâm Mặc Ngữ kính ba chén trà, Bạch Ý Viễn cũng uống ba chén.

Từ đây về sau, hắn chính là đệ tử thực sự của Bạch Ý Viễn.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy ấm áp trong lòng, ngoài bà nội, tỷ tỷ, Ninh Y Y.

Thế giới này lại có thêm một người thân.

Vị lão sư này không giống những lão sư khác, ân sư như cha, là người thân thực sự.

“Tốt, dạo này ngươi cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ngày mai phải xuất phát đến thành phố Nam Hồng rồi, học viện của chúng ta đã sắp xếp chỗ ở tại thành phố Nam Hồng, cố gắng thi đấu tốt trong giải đấu chức nghiệp, mang về chức vô địch.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Lão sư yên tâm.”

Bạch Ý Viễn nói: “Không được chủ quan, dù ngươi rất mạnh nhưng giữa vô số chức nghiệp giả trên thế giới, có thể có vài người gây rắc rối cho ngươi.”

“Sư tử bắt thỏ cũng dùng toàn lực, đệ tử hiểu.”

Tâm thái này của Lâm Mặc Ngữ khiến Bạch Ý Viễn rất hài lòng.

Đó chính là điều hắn ta muốn, không lơ là trước bất cứ việc gì.

Sau khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, Bạch Ý Viễn nở nụ cười mãn nguyện.

Về đệ tử này, hắn ta vô cùng hài lòng.

Mạnh An Văn cũng mỉm cười: “Bây giờ thì vui rồi chứ.”

Bạch Ý Viễn hừ một tiếng: “Vui cái gì mà vui, bao nhiêu năm tích góp của lão tử đều tiêu hết rồi.”

“Hừ, miệng thì nói thế.”

Mạnh An Văn quá hiểu rõ tính cách của Bạch Ý Viễn.

Nhìn dáng vẻ của hắn ta là biết trong lòng đang vui mừng khôn xiết.

Bạch Ý Viễn nói: “Lão tử mặc kệ, lần này ngươi phải giúp ta, không thể để lão già đó vượt mặt.”

“Được.” Mạnh An Văn không từ chối, hắn ta cũng rất hài lòng với Lâm Mặc Ngữ.

Mạnh An Văn thản nhiên nói: “Có chuyện này Lâm tiểu tử chưa nói với ngươi, hắn cùng Mạc Vận tranh đoạt [Chiến trường Quỷ Vương], đắc tội với công hội Vương Triều, giết thiếu hội trưởng của họ.”

Bạch Ý Viễn nhíu mày: “Sao tiểu tử không nói sớm, công hội Vương Triều, lão tử một vỗ đập chết hết bọn chúng.”

Mạnh An Văn lắc đầu: “Hắn có thể muốn tự mình giải quyết, hoặc không muốn làm phiền ngươi, rất có chí khí, rất tốt.”

“Ngươi cứ mặc kệ, coi như không biết. Ta nói với ngươi để ngươi không tiết lộ ra ngoài, không gây rắc rối cho đệ tử của mình.”

Bạch Ý Viễn lớn tiếng nói: “Lão tử trông có ngu như vậy sao?”

Mạnh An Văn không phủ nhận: “Cũng gần như vậy đấy!”

“Cái gì mà cũng gần!”

Mạnh An Văn không nói gì nữa, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Ninh Y Y trở về nhà, tìm gia gia của nàng khoe khoang.

Thiếu úy hai sao, thật khó để tin tưởng.

Sau khi Lâm Mặc Ngữ ra khỏi tiểu viện của Bạch Thần, liên lạc với Tưởng Đào Đào một chút, hẹn trước thời gian xuất phát ngày mai.

Hắn cũng không trở về túc xá, mà ngồi trận truyền tống trở lại pháo đài số 1.

Trong pháo đài số 1 còn có không ít người đang thảo luận về [Chiến trường Quỷ Vương].

Lâm Mặc Ngữ vừa đi vừa nghe được không ít tin tức.

“Biết gì chưa, nghe nói hội trưởng công hội Vương Triều tới, nổi trận lôi đình.”

“Ta cũng nghe nói, hình như là đội ngũ của bọn họ đang tìm [Chiến trường Quỷ Vương], kết quả đội ngũ bị người ta tiêu diệt.”

“Đúng vậy, [Chiến trường Quỷ Vương] bị người khác đánh, mà đội ngũ công hội Vương Triều lại biến mất không thấy đâu nữa, không phải bị người ta tiêu diệt thì còn có thể là cái gì.”

“Lần này công hội Vương Triều tổn thất không nhỏ, nghe nói thiếu hội trưởng đến rèn luyện cũng chết nốt.”

“Con trai chết rồi, hội trưởng của bọn họ nhất định sẽ nổi điên, không biết là ai làm.”

“Mặc kệ ai làm ta đều muốn nói một câu, làm tốt lắm, ai bảo bọn họ bình thường làm mưa làm gió, khi dễ những người chơi cá nhân như chúng ta.”

Danh tiếng của công hội Vương Triều trong chức nghiệp giả rất tệ.

Thấy bọn họ gặp xui xẻo, phần lớn chức nghiệp giả đều rất vui vẻ.

Lâm Mặc Ngữ biết việc này hẳn là sẽ không kết thúc.

Ngươi thích tra thì tra đi, dù sao bản thân tận lực không bị bại lộ là được.

Giết Vương Tử Hạo, hắn không hề hối hận.

Tốn hao quân công cho sân tu luyện kỹ năng của chính phủ, Lâm Mặc Ngữ bắt đầu triệu hồi Khô Lâu Chiến Sĩ.

100 Khô Lâu pháp sư cũng đủ dùng.

Còn lại 30 chỗ, Lâm Mặc Ngữ dự định dùng toàn bộ để triệu hoán Khô Lâu chiến sĩ.
Bình Luận (0)
Comment