Chương 313: Thế gia quân nhân*, tiến về thành phố Nam Hồng (2)
Một lần 10 con Khô Lâu chiến sĩ, sau đó thiền định khôi phục năng lực tinh thần.
Hiệu quả của sân tu luyện kỹ năng quân đội cao hơn nhiều so với phòng tu luyện kỹ năng sơ đẳng của học phủ, mỗi lần thiền định chỉ cần hơn một giờ là có thể khiến năng lực tinh thần khôi phục đầy đủ.
Chỉ ba tiếng sau, Lâm Mặc Ngữ rời khỏi sân tu luyện kỹ năng của quân đội.
Không gian triệu hồi đã đầy đủ quân số.
170 con Khô Lâu Chiến Sĩ, 100 con Khô Lâu Pháp Sư, tựa như một đội quân khổng lồ.
Mỗi một chiến binh cấp bậc Vàng, đều khiến cho Lâm Mặc Ngữ rất tự tin.
Sau khi làm xong những việc này, Lâm Mặc Ngữ lại trở về học viện Hạ Kinh.
Mấy ngày nay vẫn luôn ở chiến trường số 3, cũng không nghỉ ngơi thật tốt.
Đêm nay, ngủ một giấc thật ngon.
“Lâm Mặc Ngữ!”
Vừa đi tới khu ký túc xá, đã thấy mấy người Hạ Dương, Phong Tu, Tả Mai cùng nhau đi tới.
Đi cùng với họ là hai người nữa.
Một vị mặc trang phục kỵ sĩ, một vị hỗ trợ.
Hạ Tuyết hỏi: “Ngươi đi đâu vậy? Rất nhiều ngày rồi không gặp ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ thản nhiên nói: “Đi chiến trường số 3.”
Phong Tu giật mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi vậy mà dám đi chiến trường số 3!”
Sau đó hắn ta thấy được huy hiệu quân nhân trên vai Lâm Mặc Ngữ, cả người trịnh trọng hành lễ kiểu quân đội với Lâm Mặc Ngữ: “Binh nhì Phong Tu, bái kiến trưởng quan.”
Lúc này mấy người đều kỳ quái nhìn Phong Tu. Hạ Tuyết khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Phong Tu nói: “Hắn là thiếu úy, ta là binh nhì. Gặp trưởng quan, cần phải chào theo nghi thức quân đội.”
Phong Tu chỉ chỉ bả vai mình, phía trên cũng có huy hiệu quân nhân.
Màu trắng không có sao.
Binh nhì bình thường nhất.
Lâm Mặc Ngữ lần đầu tiên gặp Phong Tu, đã cảm thấy khí chất của hắn ta khác với người bình thường.
“Thì ra ngươi là người thế gia quân nhân.”
Phong Tu gật đầu: “Đúng vậy, thánh kiếm Phong gia, tổ tiên đều là quân nhân, đời đời đều là quân nhân.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Các ngươi hiện tại là muốn làm gì?”
Hạ Tuyết nói: “Ngày mai phải đi thành phố Nam Hồng, chúng ta định luyện chiến thuật một chút, tranh thủ lấy được thành tích tốt.”
“Ai bảo ngươi thăng cấp nhanh như vậy, bằng không, chúng ta đâu cần phiền toái như vậy.”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Vậy các ngươi cố lên, nhất định sẽ có thành tích tốt.”
Lâm Mặc Ngữ đi rồi, Phong Tu không khỏi cảm thán: “Chỉ sợ hắn là thiếu úy trẻ tuổi nhất ở đế quốc Thần Hạ của chúng ta.”
Hạ Tuyết có chút không hiểu: “Lên đến thiếu úy rất khó sao?”
Đối với chuyện của quân đội, nàng ta không biết gì cả.
Phong Tu cảm thán nói: “Rất khó. Giết một con ác ma bình thường dưới cấp 40, 100 điểm quân công.”
“Thiếu úy ít nhất phải có 1 vạn quân công, mà hắn là thiếu úy hai sao, có ít nhất 2 vạn quân công.”
“Ngươi nghĩ xem khó hay không.”
“Rất nhiều chức nghiệp giả cấp 40, cũng không đạt tới Thiếu úy.”
Mấy người không nói nên lời.
Từ nhỏ được giáo dục, đều biết ác ma vô cùng cường đại. Giết một con đã rất khó khăn, còn phải giết mấy trăm con.
Đây căn bản không phải là một chút khó khăn a.
Trong mắt Phong Tu lóe lên khao khát: “Sao hắn làm được vậy.”
…
Ngày hôm sau, sáng sớm Ninh Y Y đã đến tìm Lâm Mặc Ngữ để ăn sáng cùng.
Dáng vẻ nàng nhảy nhót, nhìn là biết tâm tình vô cùng tốt.
Rõ ràng ngày hôm qua sau khi trở về nhà, đã xảy ra chuyện rất vui vẻ.
“Ngày hôm qua gia gia bị ta dọa đến mức bật ngửa.”
Ninh Thái Nhiên quả thật là bị Ninh Y Y dọa cho giật mình.
Chỉ vài ngày sau, từ binh nhì lên tới thiếu úy hai sao, không bị dọa mới là lạ.
Ninh Y Y cũng không phải chức nghiệp giả cao cấp, không có khả năng một cái kỹ năng lập tức có thể tiêu diệt một mảng lớn ác ma.
Nàng mới cấp 26 đấy.
Lâm Mặc Ngữ cười nói: “Sau đó thì sao?”
Ninh Y Y một bên nhét thức ăn: “Sau đó ta đã đem chuyện xảy ra mấy ngày nay nói một chút, sau đó gia gia lập tức tức giận, nói là muốn đi phá hủy nhà của Bạch Thần.”
Cái gì vậy?
Tại sao phải phá nhà của Bạch Thần, Lâm Mặc Ngữ nghĩ mãi mà không ra.
Có mối quan hệ nhân quả nào trước và sau chuyện này sao?
Ninh Y Y giải thích: “Nói Bạch Thần phái ngươi đến nơi nguy hiểm như vậy, ta cũng đi theo, còn không nói cho ông ấy biết.”
Thì ra là như vậy, Lâm Mặc Ngữ không nhịn được cười.
“Nhưng không có việc gì, hai người bọn họ cãi nhau không biết bao nhiêu năm, sớm đã quen rồi.”
“Vài ngày trước bọn họ còn cùng đi Tòa thánh Cổ La, san bằng Tòa thánh Cổ La, thuận tiện còn giết chết tên La Cách Tư kia.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không biết nói gì.
Việc này Bạch Ý Viễn không có nói cho hắn.
Không cần phải nói, đều là làm vì mình thôi.
Bạch Ý Viễn đối xử rất tốt với mình, trong lòng Lâm Mặc Ngữ rõ ràng.
Ninh Y Y đến cả chuyện giết Vương Tử Hạo cũng nói ra, đồng thời cũng dặn dò Ninh Thái Nhiên không được nói ra.