Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 323 - Chương 323: Tỷ, Tiểu Ngữ! (1)

Chương 323: Tỷ, Tiểu Ngữ! (1)
Giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống.

Giết con Quỷ Sói này một cách vô cùng dứt khoát.

Vài giây sau, lại có một con quái vật xuất hiện.

Lần này đổi thành Quỷ Rắn Vực Thẳm.

Cấp độ lại tăng 1 cấp, đạt tới cấp 31.

Đáng tiếc là vẫn không đáng chú ý như trước.

Khi mấy con Khô Lâu xông lên, Quỷ Rắn chết tại chỗ.

Tiếp đến là con thứ tư, con thứ năm, con thứ sáu.

Mỗi một lần cấp độ quái vật đều sẽ tăng lên 1 cấp, thuộc tính cũng theo đó mà tăng lên.

Nhưng đối với Lâm Mặc Ngữ mà nói thì cũng không có gì khác biệt.

Mãi cho đến con quái vật thứ 7, sau khi Thằn Lằn Vực Thẳm đạt tới cấp 35 bị Lâm Mặc Ngữ tiêu diệt, khảo hạch cuối cùng cũng kết thúc.

Trong tháp vang lên tiếng người nghe rất hùng hồn.

“Thông qua khảo hạch.”

Hình ảnh vừa di chuyển, Lâm Mặc Ngữ đã ra bên ngoài.

Trên màn sáng, tên của hắn rõ ràng xếp hạng thứ nhất.

“Thì ra chỉ cần tiêu diệt bảy con quái vật là có thể thông qua vòng sơ loại, xem ra độ khó cũng không cao lắm.”

Nếu lời này của Lâm Mặc Ngữ bị người khác nghe được, đoán chừng có thể hộc ba lít máu.

Bảy con quái vật này là do tháp Thần Hạ mô phỏng Ác Ma Vực Thẳm rồi chế tạo ra.

Mặc dù thuộc tính cấp độ đều có suy yếu nhưng cũng mạnh hơn quái vật cùng cấp một chút.

Hơn nữa kỹ năng gì đó cũng không thay đổi.

Cấp độ của con này lại cao hơn con sau một chút.

Đây cũng không phải là trận đấu đồng đội.

Dưới tình trạng không có trạng thái, không có trị liệu, muốn đánh cá nhân với quái vật cao hơn mình vài cấp, đây được xem là một thử thách khó nhằn.

Tên của Lâm Mặc Ngữ đứng lấp lánh ở phía trên cùng, phía sau tên còn có một con số, 7.

Có nghĩa là hắn đã giết xong 7 con quái vật.

Mà con số phía sau tên người khác lúc này không phải 0 thì chính là 1, ngay cả 1 số 2 cũng không có.

“Người tên Lâm Mặc Ngữ này sao lại đứng đầu rồi.”

“Con số phía sau của hắn là 7 đó.”

“Chẳng lẽ là hắn giết xong rồi à?”

“Không phải chứ, bây giờ mới bắt đầu có hơn một phút thôi mà, vậy là kết thúc rồi sao?”

“Ta nhớ vòng sơ loại đồng đội lúc sáng nay, trong phân nhóm cấp 20, quán quân cũng là tiểu đội Lâm Mặc Ngữ.”

“Ta cũng nhớ, không ngờ hắn lại lợi hại như vậy.”

Lâm Mặc Ngữ thông qua vòng sơ loại trong chưa đầy một phút.

Trong phút chốc đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả mọi người.

Thành tích của Lâm Mặc Ngữ quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến người ta khó có thể so sánh được.

Khi hắn đi ra thì người khác vẫn còn đang tranh đấu cùng với con quái vật thứ hai.

Đến khi hắn ngồi xuống một cách nhàm chán, cuối cùng cũng có người bắt đầu đánh nhau với quái vật thứ ba.

Lúc này mới bắt đầu xuất hiện đào thải.

Tỉ lệ đào thải vẫn hết sức kinh người.

Đối với một số chức nghiệp giả có thực lực không quá mạnh mà nói thì việc có thể giết được hai con quái vật đã xem như là rất không tệ rồi.

Đến con thứ ba thì khó mà tiếp tục.

Quái vật bên trong sẽ không chờ đợi ai. Sau khi giết chết một con, nhiều nhất là vài giây sau, sẽ có một con quái vật mới xuất hiện mà còn mạnh hơn.

Cũng không có quá nhiều người có thể liên tục giết chết bảy con quái vật.

Có người thậm chí còn phân tích tỷ lệ đào thải của trận đấu cá nhân có lẽ sẽ cao hơn trận đấu đồng đội.

Không ngừng có người bị đào thải, tên cũng đã biến thành màu xám.

Cũng không ngừng có người thành công tiêu diệt quái vật, số lượng phía sau đang tăng lên.

Lúc này, tên của Lâm Mặc Ngữ trông có vẻ cực kỳ loá mắt.

Hắn vẫn luôn đứng ở nơi cao nhất, không ai có thể vượt qua.

Sau nửa giờ, cuối cùng cũng có người thứ hai tiêu diệt toàn bộ bảy con quái vật.

Tên của hắn ta xuất hiện ngay phía dưới tên Lâm Mặc Ngữ.

Cùng một hàng, cũng là người có cấp bậc cấp 20.

Lâm Mặc Ngữ thấy thế thì cười ha ha: “Thật đúng là trùng hợp.”

Người thứ hai tình cờ chính là Đường Kiến Phi.

Đường Kiến Phi kiêu ngạo xuất hiện bên ngoài màn sáng.

Trải qua một phen chiến đấu, dưới tình huống không có bất cứ sự trợ giúp nào, hắn ta đã thuận lợi vượt ải.

Hắn ta kiêu ngạo ngẩng đầu, tràn ngập tự tin liếc mắt nhìn màn sáng, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

Hắn ta lại xếp thứ hai, tên Lâm Mặc Ngữ một lần nữa đứng trên hắn ta.

Hắn ta quay người nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ ngồi một bên, dường như đang ngẩn người.

Trầm giọng hỏi: “Ngươi ra ngoài khi nào?”

Lâm Mặc Ngữ lườm hắn một cái: “Sớm hơn ngươi.”

Đường Kiến Phi hừ một tiếng: “Coi như ngươi may mắn, ta nhất định có thể đánh bại ngươi trên sân thi đấu.”

Cũng không biết tên này lấy đâu ra tự tin.

Đối với loại người này, Lâm Mặc Ngữ không thèm để ý.

Ánh mắt hắn nhìn sang một sân thi đấu vòng sơ loại khác.

Nơi đó là sân thi đấu của các chức nghiệp giả cao cấp.

Hiện giờ cũng đang tiến hành vòng sơ loại trận đấu cá nhân.

Hắn muốn đi xem thử, xem có thể tìm được Lâm Mặc Hàm hay không.

Nhưng mà hắn phải chờ vòng sơ loại bên này kết thúc rồi mới có thể qua bên đó.
Bình Luận (0)
Comment