Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 324 - Chương 324: Tỷ, Tiểu Ngữ! (2)

Chương 324: Tỷ, Tiểu Ngữ! (2)
Lâm Mặc Ngữ nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ đợi.

Đào thải càng ngày càng nhiều.

Người qua ải cũng rất ít.

Rất nhiều người càng đánh càng chậm.

Không ít người đều đánh tới con thứ năm, thậm chí là con thứ sáu mới bị đào thải.

Rất đáng tiếc.

Cuối cùng, sau khi đợi ròng rã một giờ, người cuối cùng cũng đã bước ra rồi.

Màn sáng trong nháy mắt đã được cố định lại, không còn bất kỳ thay đổi nào nữa.

Mỗi một nhóm đều có một cái tên đứng đầu.

Rõ ràng là chữ giống nhau, vị trí cũng giống nhau như đúc.

Nhưng ở trong mắt người khác, họ luôn cảm thấy Lâm Mặc Ngữ mới là cái tên chói mắt nhất.

Giọng điệu nặng nề, uy nghiêm lại vang lên thêm một lần nữa.

“Vòng sơ loại trận đấu cá nhân đã kết thúc!”

“Thành tích vòng sơ loại sẽ được công bố dưới dây.”

“Trận đấu vòng sơ loại đã kết thúc, cuộc so tài chức nghiệp sẽ chính thức được tổ chức vào ngày mai.”

Vô số người nghe thấy thành tích này đều cảm thấy chết lặng.

Tỉ lệ vượt ải chưa tới nổi 2%, đã lập tức đào thải 99% người.

Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, rốt cuộc đế quốc Thần Hạ đã bố trí cửa ải như nào.

Lại có thể khiến nhiều người như vậy không thể vượt qua vòng sơ loại.

Lâm Mặc Ngữ cũng không quan tâm những thứ này.

Khoảnh khắc khi vừa tuyên bố vòng sơ loại kết thúc, hắn đã đứng dậy chạy tới một sân thi đấu vòng sơ loại khác.

Đến khi chạy đến, vòng sơ loại ở sân thi đấu cao cấp cũng đã kết thúc.

Màn sáng vẫn tỏa ra ánh sáng xán lạn, danh sách thông qua vòng sơ loại vẫn chiếu sáng lấp lánh phía trên.

Lâm Mặc Ngữ cẩn thận tìm một lượt, trong danh sách trên ngàn người, cũng không tìm thấy tên của Lâm Mặc Hàm.

“Có lẽ Hứa tỷ tỷ không tham gia trận đấu cá nhân.” Hắn khẽ thở dài, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.

Bỗng nhiên, cả người hắn giật mình.

Trên khuôn mặt trước giờ đều luôn lạnh nhạt giờ đây lại hiện lên vẻ kích động chưa từng có.

Toàn thân đều đang run rẩy.

Cách đó không xa, bóng người cao gầy thon thả như đón lấy ánh chiều tà, chiếm hết toàn bộ thế giới.

Nàng ấy khẽ cười duyên.

Trong vẻ dịu dàng có ẩn chứa khí thế hào hùng.

Như hoa mai giữa gió rét, hương thơm theo gió thổi đến.

“Tiểu Ngữ.”

Nàng ấy nở nụ cười, giọng nói trong vắt vang vọng.

Lâm Mặc Ngữ ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh Lâm Mặc Hàm, ôm lấy nàng ấy.

“Tỷ tỷ!”

Tất cả mong nhớ, tất cả cảm xúc, đều tan trong một tiếng gọi này.

Không chỉ có Lâm Mặc Ngữ kích động, Lâm Mặc Hàm cũng giống như thế.

Nước mắt bên khóe mắt âm thầm rơi xuống, tình cảm mong nhớ khó mà có thể kìm nén được.

Ánh chiều tà chiếu qua mặt biển rồi rọi tới, chiếu lên trên người cả hai giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra.

Lâm Mặc Hàm vung tay một chút: “Tiểu Ngữ, đệ lại cao lên rồi. Tỷ tỷ còn nhớ một năm trước đệ vẫn chưa cao hơn tỷ bao nhiêu mà.”

Dáng người Lâm Mặc Hàm cao gầy, cao hơn 1m75.

Lâm Mặc Ngữ cao 1m85 vậy nên khi so sánh thì vẫn có chút chênh lệch.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc Ngữ có thể thư giãn như vậy khi đối mặt với tỷ tỷ của mình.

Trên mặt cũng có thêm không ít nụ cười.

Hai người ngồi kề vai nhau, cùng trò chuyện dưới ánh chiều tà.

Lâm Mặc Ngữ vẫn không nói nhiều, chủ yếu là Lâm Mặc Hàm nói.

Nói từng li từng tí những gì đã trải qua trong hơn một năm này.

Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra tỷ tỷ hình như vẫn luôn chú ý tới bản thân.

Bản thân trở thành thủ khoa toàn quốc, thi vào học viện Hạ Kinh, tỷ ấy đều biết cả.

Nhưng vì sao tỷ tỷ không đến tìm mình chứ?

Lâm Mặc Hàm trả lời là không tiện.

Cũng không nói tỉ mỉ cụ thể mọi chuyện.

Lâm Mặc Hàm cười: “Đệ vẫn ít nói như vậy, cứ thế này thì làm sao có bạn gái chứ.”

“Trong học viện Hạ Kinh có không ít cô nương tốt, đệ phải nắm chắc cơ hội đấy nhé.”

Lâm Mặc Ngữ mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ biết đệ sẽ tới đây?”

Lâm Mặc Hàm nở nụ cười ngọt ngào: “Bởi vì tỷ là tỷ tỷ của đệ mà, đương nhiên có thể đoán được rồi.”

Lâm Mặc Hàm quả thực đoán được Lâm Mặc Ngữ sẽ tới.

Nên đã chờ ở đây từ sớm.

Tiếng bước chân vang lên.

Có ai đó đang đi tới.

Có bốn người đi tới, bọn hắn đều mặc quần áo của học viện Hạ Kinh, trên ống tay áo và cổ áo của mỗi người đều có ký hiệu đặc biệt.

Lâm Mặc Ngữ biết ký hiệu này, là ký hiệu của học viện Sáng Thần.

“Lâm học muội, vị này là?”

Người dẫn đầu mở miệng hỏi, đồng thời nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ.

Trong ánh mắt lộ ra khí thế áp bách, cũng không phải là cố tình mà chỉ là tự nhiên phát ra.

Người của học viện Sáng Thần, ai cũng đều là thiên tài đứng đầu, khí chất không giống người bình thường cũng là chuyện rất bình thường.

Lâm Mặc Hàm đứng lên: “Đây là đệ đệ của ta, Lâm Mặc Ngữ.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu với hắn ta: “Xin chào.”
Bình Luận (0)
Comment