Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 333 - Chương 333: Trận Này Một Chọi Năm (1)

Chương 333: Trận này một chọi năm (1)
Rất nhiều người đều chú ý đến Lâm Mặc Ngữ, muốn xem thử rốt cuộc hắn mạnh tới cỡ nào.

Năm người trên võ đài nở nụ cười thắng lợi nhìn Lâm Mặc Ngữ.

Kiếm đấu sĩ lớn tiếng nói: “Đồng đội của ngươi cũng đầu hàng rồi, ngươi còn không đi xuống. Phải đợi ta đá ngươi xuống sao?”

Lâm Mặc Ngữ cười lắc đầu, khẽ nhấc ngón tay.

Một Khô Lâu pháp sư xuất hiện ở trước mặt, là Khô Lâu pháp sư hệ băng.

“Triệu hồi quái vật bất tử!”

Kiếm đấu sĩ bỗng nhiên cười ha hả.

“Hóa ra ngươi cũng là một Triệu Hồi sư, sao vừa nãy không ra tay, chờ đồng đội ngươi thua rồi mới hành động, có phải muộn quá rồi không?”

Lâm Mặc Ngữ vẫn không nói gì, trong lòng động một cái.

Hai tay Khô Lâu pháp sư sáng lên, lập tức phát động kỹ năng.

Kỹ năng: Hàn Băng Bạo Vũ!

Nhiệt độ trên võ đài nhanh chóng hạ xuống.

Băng vũ rơi xuống từng mảng lớn.

Một giây trước đó vẻ mặt kiếm đấu sĩ vẫn còn tươi cười, giây sau sắc mặt đã lập tức thay đổi, kêu lên một tiếng.

Băng vũ rơi vào người, trong nháy mắt khiến hắn ta bị trọng thương.

“Mau Trị Liệu cho ta!”

Gã hét lớn phóng về phía Lâm Mặc Ngữ.

Nhưng nửa đường thì đột nhiên hắn ta lại dừng lại.

Thuật Trị Liệu không rơi vào người hắn ta, không giống như điều hắn ta nghĩ trước đó.

Quay đầu nhìn lại thì lập tức rợn cả tóc gáy.

Bốn đồng đội của hắn ta đã không còn trên võ đài mà toàn bộ đều xuất hiện ở phía dưới võ đài.

Bị giết trong nháy mắt.

Chỉ một kỹ năng tiễn cả đội.

Cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, xông thẳng đến đỉnh đầu.

Đây là vật triệu hồi gì, kỹ năng gì mà uy lực lại mạnh đến vậy.

Chiến sĩ bị thương nặng, pháp sư phụ trợ và Triệu Hồi sư có thể chất hơi yếu trực tiếp bị giết chết.

Lúc này Khô Lâu pháp sư lại thi triển kỹ năng thứ hai.

Trước mặt hắn ta xuất hiện mảng băng vũ lớn xinh đẹp.

Một tên Khô Lâu pháp sư, hai lần kỹ năng.

Diệt cả một đội ngũ.

Nếu như không phải là Kiếm đấu sĩ da dày thịt chắc thì ngay lần đầu tiên dùng kỹ năng hắn ta đã bị kết liễu.

Đến khi năm người bị loại bỏ thì họ vẫn chưa kịp phản ứng.

Tại sao uy lực kỹ năng của Khô Lâu pháp sư lại lớn như vậy.

Ngoại trừ kiếm đấu sĩ, toàn bộ đều bị giết trong nháy mắt.

Bên ngoài sân bùng nổ.

Vô số người khi nhìn đến một màn này đều không dám tin mà nhảy cẫng lên.

Mặc dù biết Lâm Mặc Ngữ rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh như vậy.

Một đội ngũ nhìn qua không hề yếu liền bị đánh bại sau vài giây.

“Chết tiệt, đây chính là kỹ năng vật triệu hồi của Lâm Mặc Ngữ sao?”

“Khô Lâu thật lợi hại, một kỹ năng diệt toàn đội trong nháy mắt.”

“Ta biết tại sao ngày hôm qua hắn không ra tay rồi, nếu hắn ra tay thì không biết đội viên khác sẽ có chuyện gì.”

“Cảm thấy thật bi ai thay cho đối thủ của hắn, hạng nhất cấp 20 không có ai ngoài hắn cả.”

“Càng bi thảm hơn là mấy tên so tài, ai có thể đánh với hắn chứ…”

Khô Lâu pháp sư của Lâm Mặc Ngữ khiến toàn sân khiếp sợ.

Không chỉ người xem bên ngoài sân đang bàn tán về nó mà còn có khuynh hướng lan ra cả nước, thậm chí là toàn thế giới.

Ai cũng biết chức nghiệp Tử Linh pháp sư.

Có học giả chuyên nghiên cứu các chức nghiệp bày tỏ, trong lịch sử nhân tộc chưa bao giờ xuất hiện chức nghiệp Tử Linh pháp sư.

Đây là một chức nghiệp mới.

Hơn nữa chức nghiệp này trực tiếp được định nghĩa là chức nghiệp cấp Huyền thoại.

Tất nhiên, có phải là chức nghiệp Huyền thoại hay không thì còn phải xem biểu hiện sau này.

Có một số chức nghiệp mới đầu rất mạnh nhưng về sau lại bắt đầu trở nên yếu đi.

Không phải là không có kiểu chức nghiệp này.

Ninh Y Y thở dài: “Ta đề nghị, lúc bắt đầu trận kế tiếp để Mặc Ngữ ra tay luôn đi.”

Đoạn Cao giơ tay đồng ý: “Ta cũng thấy vậy. Hôm qua thắng được một trận đã là cực hạn, dù sao mình cũng thiếu một người, hơn nữa cấp bậc còn thấp.”

Miêu Ngọc cũng lên tiếng: “Các đội ngũ phía sau càng ngày càng mạnh, chúng ta chắc không có cơ hội.”

Sao Tưởng Đào Đào không biết điều này chứ.

May mà trận đầu các nàng ta thắng được, cũng biết thực lực của mình.

Quả thật càng về sau các đội ngũ càng mạnh.

Trải qua các vòng, đến lúc xế chiều chỉ còn lại 256 đội ngũ.

Đội nào cũng không dễ đối phó.

“Được rồi, vậy để Lâm học đệ ra tay đi, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi.”

Ý kiến được thống nhất thông qua, Ninh Y Y cười hì hì, kéo Lâm Mặc Ngữ: “Cực khổ cho ngươi rồi.”

“Chuyện nhỏ.”

Lâm Mặc Ngữ thấy không có vấn đề gì.

Dù sao hắn cũng nhắm đến khen thưởng hạng nhất.

Quyển trục kỹ năng sơ cấp sáng chói kia, tất nhiên hắn phải lấy được.

Còn một phần nước thuốc thần kỳ, có thể cho Ninh Y Y.

Hạng nhất so tài cá nhân cũng là nước thuốc thần kỳ, để bản thân dùng.

Tiền vàng khen thưởng còn dư lại mọi người tự chia nhau.

Trước đó đã bàn xong.

Vốn mấy người Tưởng Đào Đào không cần gì cả.
Bình Luận (0)
Comment