Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 334 - Chương 334: Trận Này Một Chọi Năm (2)

Chương 334: Trận này một chọi năm (2)
Sau khi lấy hạng nhất, học viện sẽ khen thưởng điểm tích lũy và điểm cống hiến, chỉ cần có điểm đó là đủ rồi.

Nhưng sau đó Lâm Mặc Ngữ kiên quyết nhất định phải chia tiền vàng cho mọi người, họ cũng đã chấp thuận.

Rất nhanh đã đến thời gian buổi chiều.

Lại đến phiên tiểu đội của Lâm Mặc Ngữ.

Chờ lúc họ leo lên võ đài lần nữa cũng thấy được không ít người quen.

Mấy người Lâm Mặc Ngữ đều biết đó đều là học viên bình thường của học viện Nam Kinh.

Hơn nữa còn từng cùng hắn trải qua phó bản Sa Mạc Bạo Quân.

Học viện Hạ Kinh coi như là học viện đẳng cấp nhất đế quốc Thần Hạ.

Dù chỉ lấy học viên bình thường trong học viện thì ra ngoài cũng là thiên tài nhất đẳng.

Nói không chừng còn là thủ khoa tỉnh hoặc thành phố nào đó.

Qua được phó bản Sa Mạc Bạo Quân, đôi khi không liên quan đến thực lực thì cũng là do may mắn.

Đội họ lập lên cũng thông qua sơ tuyển đánh tới trận thứ ba, Lâm Mặc Ngữ cũng không cảm thấy kì lạ.

Họ biết Lâm Mặc Ngữ, từng người lộ vẻ cổ quái.

Đấu với Lâm Mặc Ngữ?

Còn không bằng tìm miếng đậu hũ đập đầu chết.

Sau khi bắt đầu trận thi đấu, đôi bên rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Không tung thêm trạng thái cũng không dùng kỹ năng.

Lâm Mặc Ngữ cứ nhìn họ, nhìn đến mức họ không biết làm sao.

Nửa tiếng trôi qua, bỗng nhiên mấy người đều hành lễ với Lâm Mặc Ngữ.

“Lâm lão đại, tạm biệt!”

“Lâm lão đại, cố gắng lên!”

“Lâm lão đại, lấy hạng nhất nhé!”



Mấy người rối rít nhảy xuống võ đài, trực tiếp nhận thua…

Đoạn Cao ngạc nhiên nói: “Chết tiệt, bọn họ làm sao vậy.”

Lâm Mặc Ngữ trả lời: “Vì biết không đánh lại ta, chi bằng dứt khoát nhận thua.”

Ninh Y Y cười: “Những người này cũng rất thức thời.”

“Cùng học viện nên biết Mặc Ngữ, biết đánh không lại, tất nhiên sẽ không tìm phiền toái.” Tưởng Đào Đào khẽ nói.

Không chiến mà thắng.

Ban đầu người khác còn không biết xảy ra chuyện gì.

Sau khi có người nói, họ và Lâm Mặc Ngữ đều đến từ học viện Hạ Kinh thì cũng hiểu.

Dưới tình huống biết đánh không lại, chẳng bằng dứt khoát nhận thua.

Kết thúc ngày thi đấu thứ hai, số đội ngũ chỉ còn lại một phần tám đội.

Như này vẫn còn nhiều, đội ngũ nhóm khác còn ít hơn nữa.

Như bên cấp 30 thì chỉ còn lại 62 đội.

Mỗi nhóm đều có nhiều có ít, mỗi người sắp xếp tiến trình thi đấu cũng khác nhau.

Lâm Mặc Ngữ ở chỗ nhóm cấp 20, ngày mai sẽ tiến hành trận thi đấu thứ tư.

Sau khi đấu xong chỉ còn tám đội ngũ.

Về sau tám đội này tiến hành trận chung kết, quyết định ra á quân quán quân.

Cùng với việc số lượng bị giảm bớt thì tiến trình cuộc đấu cũng càng nhanh.

Có tồn tại của Trị Liệu sư cấp cao, hoàn toàn không cần cân nhắc vấn đề bị thương.

Dù thể lực kiệt quệ thì cũng bổ sung đầy cho ngươi trong nháy mắt.

Không tồn tại bất kỳ vấn đề gì về sự công bằng.

Lâm Mặc Ngữ cũng chú ý tiến trình diễn ra trên sân so tài cao thấp.

Tiểu đội Lâm Mặc Hàm cũng một mạch tiến thẳng vào vòng trong.

Xem ra trước mắt cũng chưa có đối thủ.

Bấy giờ, danh tiếng của chức nghiệp Tử Linh pháp sư đã lan truyền khắp thế giới.

Đồng thời, khi các vòng đấu lần lượt được tiến hành, cái tên Thánh kiếm võ giả Lâm Mặc Hàm cũng dần truyền ra.

Chức nghiệp Huyền thoại đã rất lợi hại rồi vậy mà lại có thể hoàn thành thăng hoa chức nghiệp ở lần chuyển chức thứ hai.

Tiền đồ của Lâm Mặc Hàm là không thể đo lường.

Trong căn viện nhỏ Bạch Thần.

Mạnh An Văn nhắm mắt khẽ hỏi: “Lâm tiểu tử phách lối như vậy có ổn không?”

Bạch Ý Viễn xem thường: “Có gì không ổn, phải để cho cả thế giới biết lão tử không dễ chọc.”

Mạnh An Văn không quá tán thành với ý kiến của Bạch Ý Viễn: “Có điều phách lối quá cũng rước thêm kẻ thù, nước Ưng, Thánh Đấu Thần Vực ai chẳng phải cáo già.”

Bạch Ý Viễn cười nhạt: “Ta còn sợ bọn họ không ra. Mấy lần trước bọn họ ẩn nấp ra tay, ta không thể tìm được chứng cứ.”

“Nếu lần này bọn họ dám động thủ, lão tử sẽ cho bọn họ biết thế nào là thống khổ!”

Sát ý chợt lóe lên trong mắt Mạnh An Văn: “Ngươi định để Lâm tiểu tử làm mồi nên ngươi mới để hắn phách lối như vậy?”

Bạch Ý Viễn khẽ cười: “Không phải ta để, là ta thương lượng với Lâm tiểu tử.

Mấy thiên tài những năm trước kia không thể chết vô ích, đó chính là thiên tài của đế quốc Thần Hạ đấy!”

“Lâm tiểu tử cũng đồng ý. Hơn nữa, theo ta biết thì bên chỗ ông già kia cũng định để Lâm Mặc Hàm làm mồi, câu rắn độc đang ẩn núp ra.”

“Không ngờ họ còn là hai chị em, thiên phú của hai chị em này thật khiến người ta hâm mộ.”

Bạch Ý Viễn nói: “Thiên phú càng cao, càng câu được cá, nếu lần này làm không tốt sẽ đại khai sát giới.”

Mạnh An Văn cũng thở dài: “Đã lâu rồi không ra tay, đúng lúc thời gian này hoạt động chút…”

Trong căn viện nhỏ Bạch Thần tràn ngập sát ý, nhiệt độ chợt giảm xuống.
Bình Luận (0)
Comment