Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 414 - Chương 414: Vô Tình Trở Thành Người Giàu Có (1)

Chương 414: Vô tình trở thành người giàu có (1)
Đối với Lâm Mặc Ngữ mà nói thì tác dụng của thuốc Mệt Mỏi lớn hơn nhiều so với Ngọn Lửa Kết Tinh.

Hắn nắm chặt Ngọn Lửa Kết Tinh trong tay, nhìn vào lối vào phó bản trống rỗng.

Bỗng nhiên Thư Hàn cười rạng rỡ.

“Người này thật sự rất thú vị.”

Lâm Mặc Ngữ lại bắt đầu cày tốc độ.

Cày thêm 8 lần nữa để có thể thăng cấp.

Bây giờ Lâm Mặc Ngữ định dốc hết toàn lực trực tiếp cày đến khi thăng cấp thì thôi.

Hắn chạy băng băng, tâm trạng dần trở nên phấn khích.

Lâm Mặc Ngữ thích cảm giác cày tốc độ kiểu này.

Nếu sau này có cơ hội dùng cách này cho các phó bản khác thì hắn cũng sẽ làm như vậy.

Trong tiểu viện Bạch Thần, Mạnh An Văn đang nhắm mắt dựa vào ghế tựa, tư thế đó vạn năm cũng không thay đổi.

Hư ảnh của tháp Thần Hạ đang quay tròn trong lòng bàn tay hắn ta.

Toàn bộ tòa tháp nhỏ hơi tỏa sáng.

Bạch Ý Viễn ngồi bên cạnh nhìn, chẳng nói câu nào, yên lặng chờ đợi kết quả.

Một lúc sau, hư ảnh của tháp Thần Hạ trong lòng bàn tay ngừng quay tròn.

Mạnh An Văn nhẹ nhàng nói: “Ta đã khóa tọa độ của chiến trường thí luyện vĩnh hằng và tìm được một vị trí tương đối kín đáo.”

Trên mặt Bạc Ý Viễn lộ ra nụ cười: “Lão Mạnh không hổ danh là Lão Mạnh, nhanh như vậy đã tìm được rồi.”

Mạnh An Văn hừ một tiếng: “Mặc dù vị trí ta tìm được tương đối kín đáo nhưng cũng không an toàn 100%. Ngươi có thật sự quyết tâm đưa hắn đến đó không?”

“Đi chứ đi chứ, không trải qua mưa gió thì sao thấy được cầu vồng. Tuổi trẻ mà dù gì cũng phải thử một lần.”

“Nói không chừng hắn có thể còn gặp được một số cơ duyên tốt.”

Lúc Bạch Ý Viễn nói điều này, ông liếc nhìn cổ tay trái của mình.

Trên cổ tay trái đeo một chiếc vòng tay màu tím vàng, rõ ràng đó không phải là đồ trang sức bình thường mà là một loại trang bị đặc biệt nào đó.

Đồ mà chức nghiệp giả cấp Thần như Bạch Ý Viễn sử dụng có lẽ phải cực kỳ cao cấp.

Mạnh An Văn nói khẽ: “Ngươi đừng quên, năm đó chính ngươi cũng cửu tử nhất sinh (*), suýt chút nữa là không thể ra ngoài.”

(*): Chín lần chết, một lần sống, có nghĩa là vô cùng nguy hiểm, suýt nữa thì mất mạng.

Bạch Ý Viễn xua tay nói: “Năm đó ta chưa có ấn ký trong điện Hồn Thiêng, chết chính là chết thật.”

“Lâm tiểu tử này thì khác, hắn sẽ không chết thật đâu, cùng lắm chỉ là khổ sở một chút thôi.”

Mạnh An Văn không cố gắng khuyên nhủ nữa: “Tùy ngươi thôi.”

Đúng là chết rồi thì có thể sống lại nhưng cái giá phải trả quá cao.

Điều đó không có nghĩa chỉ Bạch Ý Viễn phải trả cái giá cao này, mà đối với Bạch Ý Viễn cái giá để hồi sinh Lâm Mặc Ngữ cũng không được xem là lớn.

Sau khi Lâm Mặc Ngữ sống lại sẽ phải gánh chịu một cái giá không nhỏ, có lẽ trong vòng vài năm chỉ có thể dừng bước chứ không thể nào tiến lên phía trước được.

Đối với một thiên tài mà nói, rõ ràng không nên lãng phí bất kỳ một năm nào.

Nhưng cơ duyên trong chiến trường thí luyện vĩnh hằng từ trước đến nay đều quá lớn, nếu may mắn thì Lâm Mặc Ngữ rất có thể nhất phi trùng thiên*.

(*): Bay lên bầu trời là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là một con chim sải cánh và bay thẳng lên trời. Nó là phép ẩn dụ cho một loài chim thường không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng lại tạo nên sự đáng kinh ngạc, đạt thành tựu tất cả cùng một lúc, trích từ “Hàn Phi Tử Dự Lão.”

Thật ra Bạch Ý Viễn cũng có hơi do dự, sau khi suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: “Đợi Lâm tiểu tử tới, ta sẽ hỏi rõ hắn thử xem. Nếu hắn không muốn đi thì ta cũng không ép buộc.”

“Giải thích rõ ràng từng chi tiết, để hắn tự mình lựa chọn. Cuộc đời của hắn không phải cuộc đời của ngươi, hắn là học trò của ngươi chứ không phải con rối của ngươi.” Mạnh An Văn thờ ơ nói.

Giọng nói bình tĩnh nhưng thái độ lại kiên quyết.

Bạch Ý Viễn chẳng biết làm sao: “Biết rồi, biết rồi, đúng là càng già càng nói nhiều.”



Lâm Mặc Ngữ cày tốc độ phó bản liên tục.

Luôn duy trì hiệu suất ổn định.

Hắn đã hoàn toàn nắm vững tiết tấu, thời gian mỗi lần cày phó bản được kiểm soát trong khoảng 37 phút 30 giây và sẽ không vượt quá 10 giây.

Người khổng lồ dung nham rơi xuống dưới chân Lâm Mặc Ngữ một lần nữa.

“25 lần.”

Lâm Mặc Ngữ nói khẽ.

Sau khi cày đúng 25 lần, người khổng lồ dung nham đã bị hắn giết chết 25 lần.

Ngoại trừ lần đầu tiên là giết bình thường, còn lại thì đều là bị nổ chết.

Không biết người khổng lồ dung nham đang nghĩ gì, Lâm Mặc Ngữ cũng không quan tâm.

Bốn miếng Ngọn Lửa Kết Tinh còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần đá Hồng Ngọc đang nằm im trong Không Gian Lưu Trữ.

Cơ thể Lâm Mặc Ngữ đang phát ra ánh sáng trắng tinh khiết.

“Cuối cùng cũng lên cấp 30!”

Hắn nắm chặt nắm đấm.
Bình Luận (0)
Comment