Chương 413: Không bán, tặng ngươi đấy (3)
Không lâu sau, bạo quân Sư tộc lại gục ngã dưới chân của Khô Lâu chiến sĩ.
“Nhiệm vụ phó bản hoàn thành!”
Lâm Mặc Ngữ vừa vươn vai vừa ngáp một cái.
Đối với hắn, đánh phó bản này lạ chuyện quá dễ dàng.
Không cần phải chỉ huy gì cả, toàn bộ đều dựa vào Khô Lâu chiến sĩ và Khô Lâu pháp sư đã đủ để quét sạch toàn bộ phó bản rồi.
“Thế là xong rồi à?”
“Đây là BOSS cấp Thế Giới trong phó bản sao?”
“Trông có vẻ không mạnh lắm nhỉ!”
Ba người nhìn thi thể của bạo quân mà vẫn không dám tin…
Bọn họ đã nhận được thông báo nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Trong các nhiệm vụ phó bản mà học viện giao, đây là nhiệm vụ khó khăn nhất, thế mà bọn họ lại làm xong rồi.
Đây chính là phó bản cỡ lớn đã làm biết bao học viên bị mắc kẹt, vậy mà họ lại dễ dàng hoàn thành như vậy?
Nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ không biết nói dối, nhiệm vụ thực sự đã được hoàn thành.
Lâm Mặc Ngữ rời khỏi đội ngũ: “Ta cũng phải đi luyện cấp rồi, có chuyện gì thì cứ tìm ta!”
Hạ Tuyết lúc này mới kịp phản ứng lại rồi ồ lên một tiếng: “Ngươi cứ đi làm việc của mình đi, cảm ơn ngươi nhé.”
“Bạn học cũ, không cần khách sáo.” Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười rồi quay người bước vào phó bản [Cung Điện Hỏa Thần].
Sau khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, Hạ Tuyết mới nhẹ giọng nói: “Hình như hắn hơi khác đi một chút rồi, không còn lạnh lùng như trước đây nữa.”
Trước kia Lâm Mặc Ngữ ít nói hơn, ít hơn nhiều so với bây giờ.
Phong Tu nói: “Còn nhớ cô gái bên cạnh Lâm Mặc Ngữ không? Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu đấy.”
Tả Mai lạnh lùng nói: “Tình yêu cái đầu ngươi ấy, chúng ta cũng mau đi cày phó bản đi.”
Hạ Tuyết cười khúc khích: “Quan tâm hắn thay đổi như nào làm gì, dù sao cũng là bạn học cũ cả mà.”
…
Lâm Mặc Ngữ lại tiếp tục chơi trò cày tốc độ.
Mặc dù không còn cảm giác gây nghiện như hôm qua nhưng vẫn rất sảng khoái.
Cảm giác này chỉ có hắn mới có thể trải nghiệm được.
Mỗi lần cày xong đều tràn trề sung sướng.
Rời khỏi phó bản, hắn lại chuẩn bị tiến vào thêm lần nữa.
“Lâm học đệ!”
Một giọng nói dịu dàng ấm áp cắt ngang hành động của Lâm Mặc Ngữ.
Thư Hàn xinh xắn động lòng người đang đứng trước mặt, lại gọi một tiếng: “Lâm học đệ.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Học tỷ có chuyện gì sao?”
Ấn tượng của Lâm Mặc Ngữ đối với Thư Hàn luôn rất tốt.
Bất kể là giảng giải một số thông tin hay là bán nước thuốc Mệt Mỏi thần kỳ cho hắn.
Mặc dù tất cả đều phải trả phí nhưng phần nhiều vẫn là một ân huệ.
Thư Hàn hỏi: “Lâm học đệ đang cày phó bản [Cung Điện Hỏa Thần] à, không biết có lấy được mảnh vỡ nguyên tố nào chưa?”
Mảnh vỡ nguyên tố… Chắc là mảnh vỡ Ngọn Lửa Kết Tinh nhỉ.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu một cái: “Rồi.”
Thư Hàn trông có vẻ khó xử, do dự một chút mới lên tiếng: “Lâm học đệ, nếu có dư mảnh vỡ nguyên tố thì có thể bán cho ta một mảnh có được không?”
“Ta biết việc này có hơi khó khăn, dù sao thì mảnh vỡ nguyên tố cũng rất hiếm…”
Nàng ấy còn chưa nói hết thì Lâm Mặc Ngữ đã lấy ra một mảnh vỡ Ngọn Lửa Kết Tinh: “Có phải cái này không?”
Thư Hàn thấy vậy thì liên tục gật đầu: “Không sai, chính là nó, ngươi có thể bán cho ta không?”
“Không thể.”
Lâm Mặc Ngữ từ chối dứt khoát rồi cất mảnh vỡ Ngọn Lửa Kết Tinh đi.
Vẻ mặt Thư Hàn đầy thất vọng.
Bỗng nhiên trước mắt lóe lên ánh sáng đỏ rồi xuất hiện một viên đá quý có kích thước bằng quả trứng gà.
Một viên Ngọn Lửa Kết Tinh hoàn chỉnh.
“Tặng ngươi đấy!” Khóe miệng Lâm Mặc Ngữ mỉm cười.
Đối với hắn mà nói thứ đồ chơi này cũng không được tính là quý giá.
Chỉ cần cày tốc độ trong năm lần là đã có được một viên rồi.
Cũng chỉ mất có ba giờ đồng hồ.
Nhưng đối với Thư Hàn thì vật này lại vô cùng quý giá, giá trị của nó khó có thể nào lường trước được.
Ở học viện Sáng Thế và học viện Viêm Hoàng, 12 người phải vất vả hơn 4 tiếng mới có thể kiếm được một mảnh vỡ.
Hơn nữa từng người phải chiến đấu vô cùng gian khổ.
Năm mảnh vỡ mới có thể tạo thành một viên Ngọn Lửa Kết Tinh.
“A!”
Thư Hàn che kín cái miệng nhỏ nhắn, trợn to hai mắt.
Vật quý giá như vậy nói tặng thì liền tặng sao?
Lâm Mặc Ngữ đặt viên Ngọn Lửa Kết Tinh vào tay nàng ấy: “Sau này nếu có thuốc Mệt Mỏi thì nhớ bán cho ta đấy.”