Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 412 - Chương 412: Không Bán, Tặng Ngươi Đấy (2)

Chương 412: Không bán, tặng ngươi đấy (2)
Lần trước vì quả Sa Mạc, hắn đã phải đi đi lại lại rất nhiều lần trong phó bản này.

Không ngờ lần này dẫn bọn họ vượt qua nhiệm vụ lại vừa vặn gặp được quả Sa Mạc.

Đáng tiếc bây giờ hắn không còn kỹ năng nào cần học nữa.

Khi đạt cấp 30 và học được kỹ năng mới, Lâm Mặc Ngữ định sẽ quay lại tìm quả Sa Mạc.

Hắn nói sơ lược với bọn họ về tác dụng của quả Sa Mạc.

Ba người đều vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.

Bất kể là chức nghiệp giả nào, ngoại trừ kỹ năng hồi chiêu thì kỹ năng gây đau đầu nhất cần được tu luyện chính là vấn đề tiêu hao năng lực tinh thần.

Ngay cả với chức nghiệp thích khách như Tả Mai thì mỗi kỹ năng đều sẽ tiêu hao một lượng nhỏ năng lực tinh thần.

Sử dụng nhiều lần, năng lực tinh thần sẽ bị tiêu hao sạch sẽ.

Muốn tu luyện kỹ năng đến mức hoàn hảo là một điều rất khó.

Chính vì vậy mới tồn tại những nơi như phòng tu luyện kỹ năng.

Nhưng giờ đây đã có quả Sa Mạc nên có thể hoàn toàn bỏ qua vấn đề tiêu hao năng lực tinh thần, có thể thỏa thích tu luyện kỹ năng và nâng cao cấp độ kỹ năng.

“Các ngươi tu luyện kỹ năng ở đây đi, ta đi vào trong giết quái một chút.”

Ý niệm vừa nảy ra, Khô Lâu chiến sĩ đã chạy vào hang kiến bắt đầu thu hút quái vật.

Lâm Mặc Ngữ cũng đi theo sau.

Ba người ở lại bắt đầu sử dụng quả Sa Mạc để tu luyện kỹ năng.

Không lâu sau, từ bên trong hang động truyền ra tiếng nổ dồn dập.

Điểm kinh nghiệm của ba người lại tiếp tục tăng lên như tên lửa, họ bắt đầu thăng cấp một cách nhanh chóng.

Trong nháy mắt, cả ba người đều thăng lên hơn nửa cấp.

Phong Tu không nhịn được mà than thở: “Nếu sau này có thể lên cấp dễ dàng thế này thì tốt biết bao.”

Tả Mai liếc mắt: “Thăng cấp như vậy thì có ích lợi gì, hoàn toàn không có năng lực thực chiến, giống như hoa trong nhà kính vậy.”

Hạ Tuyết cười: “Mặc dù thăng cấp như này rất dễ dàng nhưng chúng ta vẫn cần thực chiến. Chỉ có tích lũy kinh nghiệm trong thực chiến mới có thể khiến chúng ta ngày càng mạnh hơn.”

“Nếu chỉ có cấp độ mà không có năng lực thực chiến thì quả thật cũng không có ích gì.”

Tả Mai đáp: “Đúng vậy, từ xưa đến nay, có cường giả nào là không đạp trên thi thể của Ác Ma Vực Thẳm mà vươn tới đỉnh cao đâu chứ?”

Khuôn mặt Phong Tu đầy oan ức: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi mà các ngươi cũng tin à.”

Tả Mai hừ một tiếng rồi tiếp tục tu luyện kỹ năng.

Đây là cơ hội hiếm có, quả Sa Mạc lại không thể mang đi, bây giờ không tranh thủ thời gian tu luyện thì sau này cũng chưa chắc có cơ hội.

Phong Tu cũng không nói nữa, hắn ta xuất thân từ gia đình quân nhân, sao có thể không hiểu tầm quan trọng của thực chiến.

Chỉ là nhìn điểm kinh nghiệm tăng lên vùn vụt nên không nhịn được kích động quá mức thôi.

Một giờ sau, Lâm Mặc Ngữ đi ra từ trong hang kiến.

Những con kiến trong hang vẫn chưa được giết sạch.

Nhiều nhất cũng chỉ nổ chết được một nửa.

Lâm Mặc Ngữ không kiêng kỵ gì mà sử dụng Thi Thể Bạo liệt, dù không có quái vật cũng vẫn kích nổ.

Hắn đã tiêu hao hết sạch toàn bộ năng lực tinh thần.

Sau đó, hắn quay lại ăn hai quả Sa Mạc rồi trở lại hang động.

Có quả Sa Mạc và những con kiến với số lượng khổng lồ, dùng để tu luyện Thi Thể Bạo Liệt cũng là một lựa chọn không tồi.

Chỉ có điều phải đi đi lại lại thế này thì hơi phiền phức.

Không lâu sau, trong hang kiến lại vang lên những tiếng nổ ầm ầm.

Một giờ sau, Lâm Mặc Ngữ lại quay trở về.

Hắn lại hái xuống ba quả Sa Mạc rồi nhét vào miệng, sau đó tiếp tục trở lại hang kiến.



Cuối cùng, trong hang kiến cũng không còn bất kỳ một con quái vật nào nữa, cái gì có thể cho nổ thì hắn đều đã cho nổ tung hết rồi.

Hắn triệu hồi Khô Lâu pháp sư, toàn bộ lao vào lãnh địa của Kiến Chúa.

290 tên Khô Lâu đã hoàn toàn nhấn chìm Kiến Chúa.

Lâm Mặc Ngữ lười không muốn quan sát quá trình, dù sao kết quả cũng đã được định đoạt.

Quả nhiên, không lâu sau hắn nhận được thông tin Kiến Chúa đã bị giết chết.

Trở lại trước hang kiến, Lâm Mặc Ngữ dùng quả Sa Mạc để bổ sung lại năng lực tinh thần.

Lúc này ba người kia vẫn đang cố gắng hết sức tu luyện kỹ năng.

Ba giờ trôi qua, phần lớn quả Sa Mạc đã được dùng hết.

Lâm Mặc Ngữ cũng không vội vàng mà chỉ ngồi bên cạnh nghỉ ngơi đợi bọn họ.

Ba người tu luyện tròn trĩnh năm tiếng, cuối cùng cũng tiêu hao hết sạch quả Sa Mạc.

Đội ngũ tiếp tục lên đường.

Vượt qua hang kiến, bọn họ tiến vào lãnh thổ chân chính của Sư tộc.
Bình Luận (0)
Comment