Chương 411: Không bán, tặng ngươi đấy (1)
Ba người đều tỏ ra ngạc nhiên, bọn họ biết Lâm Mặc Ngữ không nói đùa, hắn thật sự có thể dẫn bọn họ vượt qua đó.
Phong Tu vẫn không dám tin: “Ngươi có thể đơn độc chiến đấu trong phó bản cỡ lớn sao?”
Lâm Mặc Ngữ thản nhiên gật đầu thừa nhận.
Trong sự kinh ngạc, Lâm Mặc Ngữ đã dẫn bọn họ bước vào điện phó bản và đi tới lối vào của phó bản [Sa Mạc Bạo Quân].
Họ đã nhìn thấy thành tích đơn độc dẫn đầu của Lâm Mặc Ngữ trên màn sáng phía xa xa.
Thời gian: 6 giờ 11 phút 33 giây.
Cả ba người đều im lặng.
Không chỉ đấu đơn mà còn đứng đầu.
Trước đây, khi bọn họ cùng với những người khác thành lập tổ đội cùng đánh phó bản [Rừng Rậm Biến Dị], lúc đó người đứng đầu phó bản cũng là Lâm Mặc Ngữ.
Cũng là đấu đơn.
Nhưng phó bản nhỏ và phó bản cỡ lớn sao có thể giống nhau được chứ?
Phó bản dưới cấp 20 và phó bản cấp 25 có thể giống nhau được sao?
Ai cũng biết rằng cấp độ phó bản càng cao thì càng khó để đấu đơn.
Vô cùng không thực tế.
Lâm Mặc Ngữ không để ý đến sự chuyển biến tâm lý của ba người bọn họ mà trực tiếp thành lập tổ đội với họ.
Lâm Mặc Ngữ trở thành đội trưởng, bốn người cùng nhau tiến vào phó bản [Sa Mạc Bạo Quân].
Cát vàng phủ kín bầu trời, cơn gió thổi qua cuốn theo cát bay.
Trên đỉnh đầu là mặt trời chói chang.
Nhiệt độ đang nhanh chóng tăng cao.
“Đây là phó bản [Sa Mạc Bạo Quân] à, đúng là sa mạc có khác, nóng thật đấy.”
“Nhìn thôi đã thấy vô tận rồi, trông rộng lớn thật đấy, ở chỗ này rất dễ bị lạc đường đó nha.”
“Chúng ta nên đi hướng nào?”
Ba người đều là lần đầu tiên vào phó bản này, ai cũng mang bộ dáng vô cùng tò mò.
Đã quen với cái nóng như thiêu của [Cung Điện Hỏa Thần] nên nhiệt độ của [Sa Mạc Bạo Quân] trở nên thật dễ chịu và thoải mái.
190 tên Khô Lâu chiến sĩ xuất hiện dày đặc trước mặt, giống như một đội quân đang chạy về phía trước.
“Trong sa mạc có quái vật, đi theo ta!”
Ba người đều đã chết lặng.
Hạ Tuyết biết Lâm Mặc Ngữ sở hữu không ít Khô Lâu.
Lúc đó khi nàng ấy đi cùng hắn tiến vào phó bản [Mỏ Tây Hải], hắn cũng đã thể hiện ra phần nào.
Nhưng số lượng hiện tại lại quá nhiều rồi.
Hơn nữa mỗi con Khô Lâu đều mạnh mẽ đến như vậy.
Gặp quái vật trên đường đều chỉ cần quét ngang một cái là xong.
Gần như không cần dừng lại.
Dường như Lâm Mặc Ngữ đã nghiện cảm giác cày tốc độ nên suốt dọc đường đi đều không dừng lại chút nào.
May mắn rằng hắn là pháp sư nên Phong Tu và Tả Mai cũng dễ dàng đuổi theo hắn hơn.
Chỉ có Hạ Tuyết là phải tốn nhiều sức hơn một chút.
Lâm Mặc Ngữ phải chậm lại một chút để phù hợp với thể chất của Hạ Tuyết.
Phong Tu chạy bên cạnh Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi thường như thế này khi cày phó bản à?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Như này sẽ tiết kiệm thời gian.”
Phong Tu thở dài nói: “Coi như ta đã hiểu cách ngươi thăng cấp rồi, khó trách ngươi có thể thăng cấp nhanh đến vậy.”
Hạ Tuyết nói: “Đây còn chưa tính là nhanh đâu, chờ lát nữa sẽ còn nhanh hơn nhiều.”
“Còn có thể nhanh hơn nữa?” Phong Tu cảm thấy hơi khó tin, hiện tại còn chưa đủ nhanh sao?
Hiện tại về cơ bản chính là đè bẹp mọi thứ trên đường đi.
Tả Mai cũng tỏ ra kinh ngạc, nàng ấy cũng không nghĩ ra còn có cách nào có thể nhanh hơn được nữa.
Chạy hơn một giờ, cuối cùng cũng chạy tới bên cạnh ốc đảo.
Khô Lâu chiến sĩ xông tới, trong nháy mắt đã dẫn tới một lượng lớn Bò Cạp Sa Mạc Khổng Lồ.
Lần này Khô Lâu chiến sĩ cũng không hề dừng lại mà tiếp tục chạy dọc theo ốc đảo.
Ngày càng có nhiều Bò Cạp Sa Mạc Khổng Lồ đuổi theo phía sau.
Khi đến gần hang kiến, ánh mắt Lâm Mặc Ngữ sáng lên: “Các ngươi may mắn thật đấy.”
Ba người họ đều không hiểu lý do tại sao mà Lâm Mặc Ngữ lại nói như vậy.
Tập thể Khô Lâu chiến sĩ đều ngừng lại một lúc để kích hoạt một đợt kỹ năng, trong nháy mắt đã ngay lập tức tiêu diệt mười mấy con Bò Cạp Sa Mạc Khổng Lồ.
Lâm Mặc Ngữ chạy tới rồi giơ tay kích hoạt kỹ năng.
Kỹ năng: Thi Thể Bạo Liệt!
Một cơn cát vàng bắn lên trời, tạo ra một cái hố cát khổng lồ.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên.
Kinh nghiệm của ba người tăng lên như tên lửa.
Một lượng lớn thông tin nhảy ra.
Phong Tu và Tả Mai nhớ đến lần thi học kỳ, Lâm Mặc Ngữ cùng đã sử dụng cùng một kỹ năng mà nổ chết một lượng lớn ma vật.
Chỉ là lúc này, sức mạnh của kỹ năng này đã mạnh mẽ hơn nhiều, phạm vi cũng đã rộng lớn hơn trước.
Sau một chuỗi tiếng nổ liên tục vang lên, Bò Cạp Sa Mạc Khổng Lồ đã chết hết sạch.
Khô Lâu chiến sĩ xông lên dọn sạch những con kiến non ở cửa hang kiến.
“Không ngờ lại gặp được quả Sa Mạc, vận may của các ngươi rất tốt.”