Chương 422: Đi đi, tạm thời không muốn nói chuyện với ngươi (3)
Chỉ cần có thể gọi ra toàn bộ 10 Vu Yêu tướng quân, luyện kỹ năng đến cấp độ toàn diện.
Tạo thành quân đoàn vong linh hoàn chỉnh.
Quân đoàn tạo thành từ hơn 3000 Khô Lâu, lại phối hợp với các kỹ năng Lời Nguyền của mình, vậy cũng đủ để nghiền ép gần như tất cả chức nghiệp giả đồng cấp.
Cho rằng là mạnh nhất trong tất cả những người đồng cấp cũng không quá đáng chút nào.
Hoàn toàn không hổ danh chức nghiệp thuộc tính duy nhất.
Nếu như thêm thiên phú, tăng mạnh gấp 40 lần thì khiêu chiến vượt cấp thật sự đơn giản như chuyện ăn cơm uống nước thường ngày.
Ninh Thái Nhiên thổi thổi bộ râu, tức giận nói với Bạch Ý Viễn mà không thèm nhìn: “Coi như ngươi may mắn, nhặt được học trò tốt như vậy.”
Bạch Ý Viễn cười ha hả: “Làm sao, không phục à?”
Ninh Thái Nhiên hừ một tiếng, không để ý tới ông.
Bạch Ý Viễn chiếm thế thượng phong nên tâm trạng vui sướng: “Thử lại lần nữa, xem còn có kỹ năng nào khác hay không.”
Lâm Mặc Ngữ vâng một tiếng, lấy quyển trục kỹ năng sơ cấp chớp nhoáng cuối cùng ra.
Mạnh An Văn giúp Lâm Mặc Ngữ khôi phục năng lượng tinh thần.
Rót vào lượng lớn năng lượng tinh thần.
Ánh sáng vàng xán lạn bao phủ tiểu viện Bạch Thần.
Một lát sau, ánh sáng vàng tan đi, cũng không thức tỉnh kỹ năng mới.
Đến đây, hắn đã học hết toàn bộ kỹ năng cấp 40 trở xuống.
Kỹ năng chủ động cộng thêm kỹ năng bị động, tổng cộng có 11 cái.
Trong số các chức nghiệp mà nói, như thế được xem là không nhiều.
Thế nhưng, mỗi một kỹ năng đều có ảnh hưởng rất lớn, không một kỹ năng nào vô dụng.
Không giống với rất nhiều chức nghiệp, kiểu gì cũng sẽ sở hữu mấy loại kỹ năng vô dụng.
Trong mắt người có tiêu chuẩn cao như Bạch Ý Viễn, Tử Linh pháp sư vẫn là một chức nghiệp cực kỳ hoàn mỹ.
Bạch Ý Viễn nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ: “Nói xem dự định tiếp theo của ngươi là gì?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Không phải lão sư nói có nhiệm vụ để giao cho ta sao?”
Bạch Ý Viễn cười ha ha một tiếng: “Cái này không vội, ngươi nói dự định của mình trước đi.”
Bạch Ý Viễn vốn định sau khi Lâm Mặc Ngữ đến cấp 30 sẽ dẫn hắn tới chiến trường thí luyện Mông Cổ.
Nhưng bây giờ thấy được kỹ năng của Lâm Mặc Ngữ, ông quyết định nên chậm lại một chút.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta định đi tới phó bản [Sa Mạc Bạo Quân], xem có thể gặp được quả Sa Mạc hay không.”
…
Câu trả lời này giống với suy nghĩ trong lòng của Bạch Ý Viễn.
Mạnh An Văn nói khẽ: “Kỹ năng Vu Yêu tướng quân ngươi triệu hồi ra không dễ luyện, dù tìm được quả Sa Mạc, cũng không nhất định có thể luyện đến cấp độ tối đa.”
Một lần tiêu hao 4000 năng lượng tinh thần, quả thực rất khó luyện.
Hiện giờ dù Lâm Mặc Ngữ đổi trang bị thành nguyên bộ trạm gác Địa Ngục, năng lượng tinh thần cũng chỉ khoảng 7000.
Cũng không thể triệu hoán nổi hai con.
Mà cấp độ kỹ năng tăng lên, yêu cầu cũng sẽ ngày càng cao.
Không dễ luyện thì vẫn phải luyện.
Một lần ăn quả Sa Mạc không đủ, vậy thì hai lần, ba lần…
Mạnh An Văn nói: “Vậy sau cấp 30 thì sao?”
Sau cấp 30 sẽ không vào được phó bản [Sa Mạc Bạo Quân] nữa cũng không thể lấy được quả Sa Mạc.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút: “Hình như chức nghiệp của ta còn có đặc tính ẩn giấu.”
“Đặc tính gì?” Bạch Ý Viễn vội vàng hỏi.
Chức nghiệp cũng đã hoàn mỹ như thế rồi, còn có đặc tính ẩn giấu nữa sao?
Lâm Mặc Ngữ nói: “Kỹ năng của ta chỉ cần luyện đến ngang cấp của ta, sau đó khi ta thăng cấp, kỹ năng cũng sẽ thăng cấp theo.”
Ba người bắt đầu tê dại!
Lần này, ngay cả Mạnh An Văn cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Loại đặc tính này… Quá mạnh!
Người khác luyện kỹ năng muốn chết.
Mỗi lần thăng một cấp, đều cần phải luyện rất lâu.
Mà kỹ năng cấp độ càng cao thì sẽ càng khó luyện.
Nhất là cấp bậc như Ninh Thái Nhiên và Bạch Ý Viễn.
Thăng một cấp kỹ năng là cực kỳ khó khăn.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ nói kỹ năng của hắn chỉ cần luyện đến cùng cấp với người, sau đó khi người thăng cấp, kỹ năng cũng sẽ thăng cấp theo.
Nói cách khác, luyện một lần là đủ rồi!
Ba người nhìn nhau chằm chằm…
Bạch Ý Viễn nghĩ đến quãng thời gian khổ sở tự mình tu luyện kỹ năng, lòng tự trọng bị đả kích vô cùng lớn.
Ông xua xua tay đuổi người: “Đi đi, tạm thời ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.”
Ninh Thái Nhiên cũng nói: “Ngươi đi nhanh lên, biến mất khỏi tầm mắt của chúng ta.”
Mạnh An Văn cười khẽ: “Ngươi đi trước đi, để hai lão già này yên tĩnh.”
Lâm Mặc Ngữ mờ mịt rời đi.
Hắn lại đi vào điện phó bản, tiến vào phó bản [Sa Mạc Bạo Quân].