Chương 423: Quả Sa Mạc, có thể gặp nhưng không thể cầu (1)
Mặc dù Ninh Thái Nhiên đuổi Lâm Mặc Ngữ đi nhưng vẫn bật đèn xanh cho hắn.
Số điểm yêu cầu để tiến vào [Sa Mạc Bạo Quân] đã được thay đổi thành 100 điểm tích lũy, thiết lập lại phó bản cũng chỉ cần đổi 200 điểm tích lũy.
Chỉ cần 300 điểm tích lũy là có thể vào được một lần.
Lần này Lâm Mặc Ngữ tới chỉ để tìm kiếm quả Sa Mạc, không phải để luyện cấp, càng không phải vì cày phó bản.
Cho nên, hắn cũng không nghĩ đến việc giết hầu hết quái vật.
Hắn chỉ dùng 10 Khô Lâu chiến sĩ để dọn đường phía trước.
Hắn cũng không cần tới quá gần ốc đảo mà chỉ duy trì ở một khoảng cách nhất định.
Hắn mặc trên người bộ trạm gác Địa Ngục. Bộ trạm gác Địa Ngục này mạnh hơn bộ đồ tinh thần cấp bạc rất nhiều.
[Kiếm Ma Pháp trạm gác Địa Ngục (một thành phần trong bộ trạm gác): Vũ khí cấp vàng, toàn bộ thuộc tính +500, kỹ năng loại pháp sư tăng 50%, từ cấp 30 trở lên có thể dùng.]
[Ma pháp bào trạm gác Địa Ngục (một thành phần trong bộ trạm gác): Đồ phòng ngự cấp vàng, toàn bộ thuộc tính +300, kỹ năng loại pháp sư giảm bớt 20% tiêu hao, từ cấp 30 trở lên có thể dùng.]
[Nhẫn trạm gác cấp Địa Ngục (một thành phần trong bộ trạm gác): Trang sức cấp vàng, toàn bộ thuộc tính +100, tốc độ phục hồi mệt mỏi tăng trưởng 30%, cấp 30 trở lên có thể dùng.]
[Vòng tay trạm gác Địa Ngục (một thành phần trong bộ trạm gác): Trang sức cấp vàng, toàn bộ thuộc tính +200, tốc độ khôi phục năng lượng tinh thần gia tăng 30%, cấp 30 trở lên có thể dùng.]
[Dây chuyền trạm gác Địa Ngục (một thành phần trong bộ trạm gác): Trang sức cấp vàng, toàn bộ thuộc tính +400, xác suất bị khống chế giảm bớt 20%, cấp 30 trở lên có thể dùng.]
[Thuộc tính bộ trang phục: Toàn bộ thuộc tính +1000, tiêu hao kỹ năng loại pháp sư giảm bớt 25%, kỹ năng loại pháp sư tăng trưởng 25%.]
Bộ đồ được tạo thành từ năm món trang bị. Khi thuộc tính của năm loại trang bị kết hợp lại với nhau thì toàn bộ thuộc tính tăng lên 1500, lại thêm từng thành phần trong bộ trang bị có thể gia tăng hơn 1000 cho toàn bộ thuộc tính.
Nguyên bộ trang bị gia tăng toàn bộ thuộc tính thêm 2500.
Ngoài ra, còn có danh xưng Chiến Vương Long tộc, thuộc tính tăng thêm 500.
Tất cả thuộc tính của Lâm Mặc Ngữ tăng lên 3000 điểm.
Đáng tiếc tăng trưởng kỹ năng loại pháp sư trong trang bị không có hiệu quả với Lâm Mặc Ngữ.
Chỉ có thuộc tính giảm bớt 50% tất cả kỹ năng tiêu hao trong danh xưng thì mới phát huy tác dụng.
Nhưng cho dù là như vậy, nó cũng khiến cho thể lực, sức bền và tốc độ chạy của Lâm Mặc Ngữ tăng lên rất nhiều.
Trước đây, hắn phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới chạy hết chặng đường, hiện giờ chỉ cần chưa đến 40 phút là đã hoàn thành rồi.
Nhìn thấy trên cành cây xương rồng không có quả Sa Mạc, Lâm Mặc Ngữ quyết định thoát khỏi phó bản.
Thiết lập lại phó bản, tiến vào lần nữa.
Lần thứ hai… Lần thứ ba…
Lâm Mặc Ngữ tiến vào phó bản hết lần này đến lần khác, mục đích duy nhất là để tìm kiếm quả Sa Mạc.
Thao tác lặp đi lặp lại này đã thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
Có một số người không hiểu nhưng những người thông minh đã ngay lập tức nhận ra.
“Lâm lão đại đang tìm quả Sa Mạc.”
“Dùng quả Sa Mạc để tu luyện kỹ năng quả thật rất tốt, thế nhưng cứ ra vào liên tục, thiết lập lại phó bản như vậy thì phải tốn bao nhiêu điểm tích lũy chứ?”
“Mỗi lần một vạn. Có lẽ cũng chỉ có Lâm lão đại mới có vốn liếng hùng hậu như vậy thôi.”
“Nếu như là ta thì chắc chắn sẽ không nỡ, kiếm nhiều điểm tích lũy như vậy cũng không dễ dàng gì, ta thà từ từ tu luyện kỹ năng còn hơn.”
“Thì đó, đây chính là sự khác biệt giữa ngươi và lão đại.”
Họ đâu biết rằng Ninh Thái Nhiên đã bật đèn xanh cho Lâm Mặc Ngữ.
Mỗi lần như vậy, Lâm Mặc Ngữ chỉ cần 300 điểm tích lũy là đủ.
Nhưng cho dù có bỏ ra 2500 điểm tích lũy một lần đi chăng nữa, Lâm Mặc Ngữ cũng sẽ không thay đổi lựa chọn.
Tu luyện kỹ năng từng chút một thực sự quá chậm.
Nhất là sau khi đã tận hưởng được sự nhanh chóng và tiện lợi mà quả Sa Mạc mang lại, hắn càng không thể không cân nhắc.
Ngay cả chiến trường tu luyện kỹ năng của quân đội cũng không thoải mái bằng quả Sa Mạc.
Nỗ lực hết lần này đến lần khác, kết quả mang lại chỉ toàn là thất vọng ê chề.
Lâm Mặc Ngữ một lần nữa được nếm trải cái gọi là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Lần trước dẫn theo ba người Hạ Tuyết đi làm nhiệm vụ cũng coi như là hết sức may mắn, gặp được một lần.
Bây giờ đã dùng hết may mắn rồi, làm thế nào cũng không gặp được.
Lâm Mặc Ngữ không hề từ bỏ, mãi cho đến lần thứ mười ba, cuối cùng quả Sa Mạc cũng xuất hiện.
Mười ba lần, mỗi lần hơn 40 phút, tổng cộng chạy hơn 8 tiếng đồng hồ.
Trong suốt thời gian đó, gần như hắn không nghỉ ngơi chút nào, ngựa không dừng vó.