Chương 464: BOSS thế giới cấp 58, Đại Địa Xúc Long Thần (1)
Nó bay thẳng một lèo tới một ngàn mét, nằm ngoài phạm vi kỹ năng của Lâm Mặc Ngữ, sau đó nó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người này quá đáng sợ!”
Mị ma thầm nghĩ, khắc sâu Lâm Mặc Ngữ vào tận đáy lòng.
Rõ ràng chỉ mới cấp 30 nhưng lại giết mình dễ như giết một con gà.
Mấy chục con quái vật mà bản thân đã dùng hết tâm sức khống chế đã bị tiêu diệt chỉ trong vài giây.
Mấy trăm con Khô Lâu đó, kỹ năng tập thể cũng thật đáng sợ…
“Không được, ta phải nói chuyện này cho Ma Vương đại nhân.”
“Người này của Nhân tộc thật đáng sợ, phải cẩn thận!”
Mị ma chạy càng ngày càng xa rồi biến mất ở phía chân trời.
Lâm Mặc Ngữ thở dài, nàng ta không lao xuống thì hắn cũng không thể làm gì được.
Nếu như có thể bay thì tốt rồi.
Thu hồi quân đoàn Vong Linh, Lâm Mặc Ngữ chỉ mang theo hai con Khô Lâu tiếp tục tiến vào bên trong chiến trường Vĩnh Hằng.
Hiện còn chưa rõ không gian Nguyên Thủy ở đâu nhưng 10 ngày nữa sẽ biết.
Đến lúc đó Nguyên Thủy Phù Văn sẽ chỉ rõ hướng đi cho mình.
Hắn muốn đến khu vực trung tâm của bí cảnh Thần Tuyển để lấy được thần tính.
Bạch Ý Viễn đã nói, lấy được càng sớm thì hiệu quả sẽ càng tốt.
Bây giờ kinh nghiệm đã đạt 45%, nếu tiếp tục tiêu diệt quái vật thì có thể sẽ được thăng cấp khi đến khu vực trung tâm.
Hơn nữa cũng phải tìm kiếm tung tích của bí cảnh Thần Tuyển ở khu vực trung tâm.
Bản thân Lâm Mặc Ngữ cũng không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.
Mới tới chiến trường Vĩnh Hằng mới có mấy ngày, đã có rất nhiều thay đổi xảy ra.
Mục tiêu ban đầu là bí cảnh Thần Tuyển và phó bản [Ma Long Điện].
Bây giờ lại có thêm một mục tiêu mới là không gian Nguyên Thủy.
Dưới ánh sáng màu đỏ như máu, Lâm Mặc Ngữ sải bước đi về phía trước mà không hề sợ hãi.
Đi theo sau Lâm Mặc Ngữ, Lăng Nhất Chiến và những người khác đi đến sườn núi nhỏ nơi mà Lâm Mặc Ngữ đã từng dừng chân.
Họ nhìn thấy thi thể quái vật dày đặc dưới sườn núi.
“Làm sao hắn làm được…”
“Ta không thể tưởng tượng được.”
“Ta cũng vậy.”
“Trận chiến này kéo dài nhiều nhất là năm phút.”
“Đội trưởng, nếu đổi lại là chúng ta thì chúng ta có thể làm được không?”
Khóe miệng Lăng Nhất Chiến co giật hai cái: “Làm được cái rắm.”
Cho dù có thể giết chết những con quái vật này thì ít nhất cũng phải trải qua một trận chiến lớn.
Ngoài ra trên trời vẫn còn có Mị ma nên sẽ mất ít nhất nửa giờ.
Lăng Nhất Chiến tự tin với sức chiến đấu của đội mình nhưng không thể nào tự tin một cách mù quáng như vậy được.
Trên chiến trường Vĩnh Hằng, sự tự tin mù quáng là chìa khóa dẫn đến cái chết.
Lúc này có người hỏi: “Đội trưởng, trước đây chúng ta chưa từng nhìn thấy Phệ Hồn Trùng Vương ở lãnh địa Phệ Hồn Trùng, ngươi có nghĩ là…”
Lăng Nhất Chiến ngạc nhiên đến mức vẻ mặt thay đổi một cách khó đoán, bây giờ nghĩ lại đúng là có khả năng này.
Nếu có thể giết chết cả Phệ Hồn Trùng Vương thì Lâm Mặc Ngữ kia còn mạnh mẽ đến mức nào nữa đây…
“Đây là một con rồng đội lốt cừu.”
Có thể tưởng tượng những người đang đuổi theo Nguyên Thủy Phù Văn, cuối cùng sẽ xảy ra kết quả gì.
Lăng Nhất Chiến đi theo phía sau Lâm Mặc Ngữ.
Lúc này tâm trạng của bọn họ đã thay đổi rồi.
Từ lâu đã từ bỏ ý định trở thành một con chim vàng anh, cũng sẽ không làm những chuyện phi thực tế nữa.
Bọn họ chỉ muốn xem Lâm Mặc Ngữ làm thế nào mà có thể một thân một mình xông về phía bên đó.
Lăng Nhất Chiến có một loại cảm giác.
Lâm Mặc Ngữ cố tình tỏ ra bản thân yếu ớt, dáng vẻ chỉ mới cấp 30.
Chính là đợi đám hay khinh người tự động dâng đến cửa.
“Hy vọng Nhân tộc chúng ta sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Ngoài ý nghĩ đó ra, hy vọng không có người của Nhân tộc đến giết Lâm Mặc Ngữ.
Với tính cách và thủ đoạn của Lâm Mặc Ngữ có thể thấy rằng, hắn nhất định sẽ không nương tay.
Lăng Nhất Chiến cũng đã quên, bản thân hắn ta cũng từng có thời điểm nảy sinh ý muốn giết người.
Bây giờ nghĩ lại, may mắn rằng mình đã không ra tay.
Nếu không thì cả đội của hắn ta, có lẽ cũng không còn tồn tại được nữa.
Đang suy nghĩ, đi qua một ngã rẽ, hắn ta chợt dừng lại.
Lâm Mặc Ngữ đang đứng trước mặt hắn ta, hình như là cố ý đứng đợi.
Lăng Nhất Chiến nuốt một ngụm nước bọt: “Học đệ, trùng hợp vậy…”
Vài người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn đội trưởng của họ, không ngờ đội trưởng cũng có dáng vẻ này.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Học trưởng, khu trung tâm tại không gian thượng tầng đi đường nào thế?”
Lâm Mặc Ngữ biết được nhóm Lăng Nhất Chiến đã lén lút bám đuôi.