Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 477 - Chương 477: Là Lâm Mặc Ngữ, Mau Trốn Đi! (3)

Chương 477: Là Lâm Mặc Ngữ, mau trốn đi! (3)
Cho rằng đám người Lăng Nhất Chiến bảo vệ Lâm Mặc Ngữ.

Có một số người còn giơ ngón tay cái với đám người Lăng Nhất Chiêu.

Chuyện này khiến Lăng Nhất Chiến dở khóc dở cười.

Rốt cuộc là ai bảo vệ ai chứ, hắn ta thật sự muốn quát to một tiếng: “Các ngươi làm phản rồi!”

Sau khi đến khu vực trung tâm, Lăng Nhất Chiến không tiếp tục đi theo nữa.

Nơi này cũng không an toàn đối với bọn họ, bọn hắn bình thường đều hoạt động ở khu vực biên giới, rất ít khi tới đây.

Chỉ mới mấy ngày, hết trận đại chiến này đến trận khác khiến trên người Lâm Mặc Ngữ lộ ra khí tức xơ xác tiêu điều nồng đậm.

Ở đây khác với trong phó bản.

Trong phó bản đều là quái vật, mà ở đây, ngoại trừ quái vật, còn có quái Long tộc, có Ác Ma Vực Thẳm.

Bọn chúng có trí tuệ, biết đánh lén, biết phối hợp, cảm giác khi giết hoàn toàn khác biệt.

Đây mới thật sự là giết chóc, sát ý cũng tích lũy qua từng trận chiến đấu.

Lâm Mặc Ngữ nhìn về phía xa.

Lăng Nhất Chiến nói cho hắn biết, đó là phương hướng của không gian cốt lõi thượng tầng trên chiến trường Vĩnh Hằng.

Hiện giờ Lâm Mặc Ngữ đã biết cách phân biệt phương hướng như thế nào.

Đi theo ánh sáng.

Ánh sáng trên bầu trời chỉ rõ phương hướng.

Ánh sáng lưu động từ cốt lõi ra, đi ngược lại là được.

Vô cùng đơn giản.

Ở đây không có Đông Nam Tây Bắc, chỉ có một trung tâm cốt lõi.

“Đợi nhiều ngày như vậy, còn chưa tới sao?”

“Chỉ còn hai ngày, thời gian không nhiều lắm.”

Lâm Mặc Ngữ nhỏ giọng tự nói.

Thời gian bốn ngày, hết đợt chức nghiệp giả Long tộc này đến đợt khác tới.

Ác Ma Vực Thẳm chỉ có lẻ tẻ mấy con tới.

Là do Ác Ma Vực Thẳm ít sao?

Lâm Mặc Ngữ cũng không cho rằng như vậy.

Trong chiến trường Vĩnh Hằng, số lượng Ác Ma Vực Thẳm so với chủng tộc khác, chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Nếu bọn chúng đã không đến, vậy chỉ có một khả năng, bọn chúng đang chờ đợi cơ hội.

Lâm Mặc Ngữ cũng đang chờ đợi, chờ quân công thuộc về mình đưa tới cửa.

Hắn tin tưởng, Ác Ma Vực Thẳm chắc chắn sẽ đến.

Mị ma chạy trốn kia, chắc chắn sẽ không buông tay như vậy.

Nguyên Thủy Phù Văn hấp dẫn người khác cỡ nào…

Còn chưa đè nén suy nghĩ xuống, bỗng nhiên có một vệt ánh sáng chiếu thẳng tới chân trời.

Ánh sáng đỏ giống hắn như đúc, đột ngột xuất hiện.

“Nguyên Thủy Phù Văn!”

Lâm Mặc Ngữ hơi sững sờ.

Lại có người đạt được Nguyên Thủy Phù Văn.

Tiếp theo, luồng ánh sáng đỏ kia nhanh chóng di chuyển.

Chủ nhân của ánh sáng đỏ cũng không ở trên mặt đất, mà bay lượn giữa không trung.

Ngồi trên một con kỳ lân trắng tinh, toàn thân tản ra ánh sáng thánh khiết, kéo theo một đường thật dài.

Ánh sáng đỏ tận trời, lại thêm ánh sáng trắng thánh khiết.

Đây không chỉ là vấn đề dễ thấy nữa, mà thật sự là bóng đèn lớn.

Còn sáng hơn mình nhiều.

“Là nàng ấy!”

Lâm Mặc Ngữ hơi sững sờ, lại là Mạc Vận.

Nàng ấy vậy mà cũng tới chiến trường Vĩnh Hằng, hơn nữa còn đạt được Nguyên Thủy Phù Văn.

Ánh mắt của nàng ấy vẫn lạnh lùng giống như trước đây, mang theo một chút cao ngạo.

Nhưng trong ánh mắt lộ ra một chút hoảng hốt.

Vừa rồi khi xuất hiện, trong không gian có một luồng khí tức truyền tống, không thể thoát khỏi cảm giác của Lâm Mặc Ngữ.

Nàng ấy tới đây thông qua bùa Truyền Tống.

Có người ở sau lưng truy sát nàng ấy.

“Mạc Vận, tới đây!”

Lâm Mặc Ngữ quát to một tiếng, giọng nói được tinh thần lực bao vây, truyền đi rất xa.

Mạc Vận cũng nhìn thấy ánh sáng đỏ, là luồng ánh sáng đỏ thứ hai, trong mắt lóe lên kinh ngạc.

Nàng ấy không ngờ lại có người cũng đạt được Nguyên Thủy Phù Văn giống nàng ấy.

Lúc nghe thấy âm thanh, rõ ràng kinh ngạc hơn một chút.

Cúi đầu thấy Lâm Mặc Ngữ.

Lúc nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, chẳng biết tại sao, trong lòng Mạc Vận thấy an tâm.

Mặc dù hai người tiếp xúc không nhiều nhưng Lâm Mặc Ngữ để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng ấy.

Nhất là chiến lực của Lâm Mặc Ngữ, dù kiêu ngạo như nàng ấy, cũng không thể không phục.

“Hắn cũng đã nhận được Nguyên Thủy Phù Văn.”

“Làm sao mới cấp 30 đã đến nơi này.”

Nhìn thấy ánh sáng đỏ trên người Lâm Mặc Ngữ, Mạc Vận một lần nữa kinh hãi.

Kỳ lân Mạc Vận đang ngồi hạ xuống: “Sao ngươi cũng tới chiến trường Vĩnh Hằng.”

Lâm Mặc Ngữ cười cười: “Lão sư kêu ta tới đi dạo.”

Tới đi dạo?

Đi dạo lấy được Nguyên Thủy Phù Văn tới tay?

Mạc Vận còn muốn hỏi thêm cái gì, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, nhìn về phía phương xa.

Trên không trung xuất hiện nhóm lớn Ác Ma Vực Thẳm.

Mạc Vận có chút bối rối: “Bọn hắn đuổi tới rồi, ngươi ngồi lên đây, ta dẫn ngươi cùng đi trốn!”

Nói xong, nàng ấy ngồi lên phía trước một chút, chừa lại một vị trí, ra hiệu Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng ngồi lên kỳ lân.

Kỳ lân không khác chiến mã phổ thông là bao, quả thực có thể chứa được hai người.

Lâm Mặc Ngữ không di chuyển một bước nào: “Không cần trốn.”

Mạc Vận hơi sửng sốt, không trốn thì chờ chết sao?
Bình Luận (0)
Comment