Chương 492: Ký ức ngày xưa, chữ viết Hoa Hạ (2)
Ác Ma Vực Thẳm thì sẽ càng như vậy, một con Ác Ma mạnh mẽ cấp cao sẽ dẫn đầu mang theo một đám Ác Ma cấp thấp chạy tán loạn khắp nơi.
Giữa ba chức nghiệp giả thường xảy ra đại chiến, chiến tranh chưa bao giờ ngừng lại.
Mạc Vận mang theo một luồng ánh sáng đỏ tới đây, thu hút sự chú ý của rất nhiều chức nghiệp giả Nhân tộc.
Rất nhiều người tỏ ra ngạc nhiên.
Hai người, một người cấp 41, một người cấp 30 lại dám đi lang thang ở đây.
Ngẫu nhiên đụng phải một con quái vật thôi cũng sẽ bị giết chết.
Nhất là vì Mạc Vận còn đang nắm giữ ánh sáng của Nguyên Thủy Phù Văn, như thế thì sẽ càng bị truy sát.
Theo lý mà nói, vốn không thể đi vào đây được.
Nhưng bọn lại cứ đi vào, giống như đang đi dạo vậy, đi về phía trước trông thì chậm nhưng thực ra rất nhanh.
Bước chân của Lâm Mặc Ngữ không hề chậm, nhìn trông như chỉ là đang đi từng bước nhưng mỗi ngày đều có thể đi được quãng đường hàng ngàn cây số.
Hướng về phía ánh sáng mà đi, chiến trường Vĩnh Hằng bao la vô tận.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ đến đây cũng đi được ít nhất hơn mấy vạn cây số.
Những chùm ánh sáng chiếu thẳng lên trời từ trong cốt lõi giống như chưa bao giờ di chuyển vậy.
Mạc Vận nghỉ ngơi hai ngày, nàng ấy đã hoàn toàn bình phục trở lại.
Lúc này chỉ còn lại thời gian một ngày bản thân mới có thể hoàn toàn dung hợp với Nguyên Thủy Phù Văn.
Đến lúc đó cho dù nàng ấy có bị giết thì đối phương cũng sẽ không thể lấy được Nguyên Thủy Phù Văn.
Sẽ không có ai sẵn sàng làm chuyện gì mà không có lợi, đến khi đó nàng ấy sẽ được an toàn.
Đến ngày cuối cùng, chỉ cần kiên trì một chút nữa là sẽ qua.
Lâm Mặc Ngữ và Mạc Vận vòng qua một con quái vật khác đang chặn đường, họ không ngại đi thêm vài cây số chứ cũng không muốn đấu một trận với con quái vật đó.
Những chuyện như thế này đã xảy ra vô số lần.
Mạc Vận thấy kỳ quái hỏi: “Với thực lực của ngươi, diệt sạch những con quái vật này hẳn là không khó, tại sao lại phải đi đường vòng vậy?”
Lâm Mặc Ngữ khẽ liếc nàng ấy một cái: “Chúng ta tới đây để làm gì?”
“Tìm bí cảnh Thần Tuyển.” Mạc Vận theo bản năng trả lời, vẻ mặt kỳ quái, tựa như đang hỏi: “Bản thân ngươi cũng không biết sao?”
Lâm Mặc Vũ nói: “Vậy có mục đích không?”
Mạc Vận lắc đầu.
Ai mà biết bí cảnh Thần Tuyển sẽ xuất hiện ở đâu chứ.
Từng có người di chuyển một hòn đá lớn, sau đó lập tức bước vào bí cảnh Thần Tuyển.
Cho nên tất cả đều phải xem mặt, tùy duyên.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Nếu không có mục đích, vậy chúng ta đi đâu chẳng phải đều như nhau sao?”
Mạc Vận lập tức không còn gì để nói.
Nói cũng đúng, nếu đã không có mục đích thì đi đâu mà chẳng như nhau?
Lâm Mặc Ngữ còn có một lý do khác không nói, hắn không muốn lấy thêm kinh nghiệm.
Hắn đã cố gắng bớt giết quái vật lại nhưng hiện tại mật độ tập trung của quái vật ngày càng cao, hơn nữa sức tấn công của lũ quái vật cũng ngày càng mạnh.
Nhiều khi hắn không thể tránh được, chỉ có thể ra tay giết.
Mức kinh nghiệm hiện đã đạt 70%.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì chưa đến mấy ngày hắn sẽ phải thăng cấp.
Chung quy vẫn một sự khác biệt nhỏ giữa việc đạt được thần tính ở cấp 30 và đạt được thần tính ở cấp 31.
Lâm Mặc Ngữ làm theo lời Bạch Ý Viễn nói, cố gắng hết sức để có thể giành được kết quả tốt nhất.
Cái hành vi đi vòng qua lũ quái vật của bọn họ rơi vào trong mắt những chức nghiệp giả khác thì lại chẳng phải như vậy.
Đa số mọi người đều cho rằng hai người đang sợ, không dám chọc đến quái vật.
Nghĩ lại cũng đúng, cấp bậc của quái vật ở đây ít nhất cũng là cấp 55.
Với cấp bậc của bọn họ, chọc tới đồng nghĩa với việc phải chết.
Có người khi nhìn thấy Mạc Vận thì hai mắt sáng lên, chủ động đi tới nói: “Tiểu thư xinh đẹp, ta tên là Claude, bây giờ ngài đã lấy được Nguyên Thủy Phù Văn, chúng ta có thể bảo vệ ngài.”
Claude mặc phục sức đặc thù của các chức nghiệp giả Ưng quốc, đồng thời trên vai còn đeo huy hiệu quân nhân, Thiếu úy tám sao.
Mạc Vận lắc đầu: “Không cần.”
Người đàn ông lộ ra vẻ thất vọng: “Nhưng mà tiểu thư, ngài thế này sẽ gặp nguy hiểm. Quái vật ở đây rất nhiều, hơn nữa Nguyên Thủy Phù Văn của ngài sẽ dẫn dụ lũ Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc đến.”
Hắn ta vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến tiếng cười sảng khoái: “Người của đế quốc Thần Hạ bọn ta không cần người Ưng quốc các ngươi bảo vệ.”
Một nhóm chức nghiệp giả đi tới, mặc phục sức đặc thù của đế quốc Thần Hạ.
Tổng cộng có mười tám người, khí thế hào hùng.
Đội ngũ như thế này, trên chiến trường Vĩnh Hằng lại có một danh xưng rất đặc biệt.
Đội BOSS!
Bọn họ không đánh phó bản đơn lẻ, không ngừng đi lang thang khắp chiến trường Vĩnh Hằng, tìm từng con BOSS để tiêu diệt.
Trong chiến trường Vĩnh Hằng, BOSS cấp thủ lĩnh có số lượng đáng kinh ngạc.