Chương 509: Vùng đất không ai đặt chân, đỉnh Thần Châu (2)
Như thể có một bàn tay khổng lồ vô hình từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đè hắn xuống, làm hắn khó có thể nhúc nhích.
“Loại áp lực này, đừng nói là cấp 30, cho dù là cấp 45, 45 cũng không chịu đựng nổi.”
Lâm Mặc Ngữ thầm nghĩ.
10 bậc cuối cùng, quá khó nhằn.
Đứng ở đây, có thể nhìn thấy rõ có một lượng lớn năng lượng thần tính đang bay lượn trên thần đỉnh Tam Túc.
Ánh vàng lấp lánh, dày đặc, không thể đếm xuể.
Ít nói cũng phải vài vạn sợi.
Lâm Mặc Ngữ không khỏi suy nghĩ, nếu có thể đi hết 10 bậc thang cuối cùng, liệu hắn có thể hấp thu năng lượng thần tính trên thần đỉnh hay không.
Đến lúc đó, sức mạnh thần tính có thể đạt tới cấp độ nào.
Nhưng hiện tại, áp lực đã vô cùng lớn.
Cho dù là năng lực tinh thần của Lâm Mặc Ngữ, cũng rất khó để tiến thêm bước nữa.
“Đến cực hạn rồi sao?”
Lâm Mặc Ngữ nghiến răng, hắn không tin.
Gắng gượng nhấc chân lên, lần nữa bước lên phía trước.
Ầm!
Áp lực vô hình giống như một nắm đấm khổng lồ nện lên người Lâm Mặc Ngữ.
Tinh thần nổ vang, đầu đau nhức, gần như sắp sụp đổ.
Lâm Mặc Ngữ kêu lên một tiếng, cả người lảo đảo, trông như sắp ngã về sau.
Cuối cùng vẫn cắn răng kiên trì.
Lúc này, chân phải hắn đã đặt lên bậc thang thứ 491.
Chân trái vẫn bậc 490, không thể nhấc lên nữa.
Lâm Mặc Ngữ biết, chỉ cần chân trái rời khỏi mặt đất, bản thân chắc chắn sẽ ngã về sau.
Đến lúc đó nhất định sẽ trực tiếp rời khỏi bí cảnh.
“Không thể nào!”
Trong lúc lẩm bẩm, Phù Văn chữ [Binh] trên mu bàn tay tỏa sáng lấp lánh, bắn ra ánh sáng rực rỡ rồi nổ tung trên không trung.
Tất cả thuộc tính tăng lên nhanh chóng, thuộc tính tinh thần đột phá rất nhiều hạn chế, nháy mắt đạt tới 57000 điểm.
Áp lực vốn làm hắn khó chịu đựng nổi đã biến mất không còn dấu vết.
Loại cảm giác này, giống như hắn vừa mới tiến vào bí cảnh Thần Tuyển, vừa tiến vào lối đi.
Nhẹ nhàng, quá nhẹ nhàng.
Nhấc chân trái lên, vững vàng bước lên bậc thứ 491.
Một đường sau đó, hắn bước lên bậc thứ 500 mà không có bất cứ áp lực nào.
Tầng cao nhất của lối đi, đặt đặt đỉnh thần Tam Túc.
Đây là thế giới chưa từng có ai đặt chân đến trong vô số năm trời.
Năng lượng thần tính vốn bay lượn trên thần đỉnh Tam Túc, đồng loạt bay về phía Lâm Mặc Ngữ.
Dường như điên cuồng xuyên vào.
Cấp độ sức mạnh thần tính nhanh chóng tăng lên.
Cấp 10, cấp 11, cấp 12…
Lúc này, sự chú ý của Lâm Mặc Ngữ đã hoàn toàn bị thần đỉnh Tam Túc hấp dẫn.
Hắn bước tới trước thần đỉnh Tam Túc, nhìn chữ viết khắc trên thần đỉnh Tam Túc.
Cả người run lên đầy kích động.
“Chữ viết Hoa Hạ, thật sự là chữ viết Hoa Hạ.”
Bên trên đỉnh khắc ba cái chữ lớn.
[Đỉnh Thần Châu]
Thần Châu, cái tên quen thuộc đến nhường nào.
Lâm Mặc Ngữ gần như lập tức khẳng định, [Đỉnh Thần Châu] trước mặt chắc chắn có liên quan tới thế giới trước khi hắn xuyên không.
Kể cả Nguyên Thủy Phù Văn cũng vậy.
Lâm Mặc Ngữ thấy bên trong đỉnh Thần Châu đang toả ra ánh vàng rực rỡ, trong đó có một lượng lớn năng lượng thần tính.
743 sợi năng lượng thần tính từ lâu đã không còn là sợi sáng mảnh mà trở thành trạng thái lỏng.
Những năng lượng thần tính trôi nổi bên ngoài, chẳng qua chỉ là một phần nhỏ bé không đáng kể bay ra từ trong đỉnh.
Nếu có những năng lượng thần tính này, Lâm Mặc Ngữ không biết sức mạnh thần tính của bản thân sẽ đạt tới cấp độ nào.
Tưởng tượng thì đẹp đấy nhưng thực tế lại tàn khốc.
Hắn căn bản không thể tiếp xúc tới những năng lượng thần tính này.
Vươn tay ra, bị một tầng sức mạnh vô hình chặn lại.
Khi Lâm Mặc Ngữ tiếp xúc tới đỉnh Thần Châu, đỉnh Thần Châu đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Không chỉ có đỉnh Thần Châu rung chuyển, mà toàn bộ bí cảnh Thần Tuyển đều đang rung chuyển.
Mạc Vận vẫn đang ngồi ở bậc 200 đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Toàn bộ bí cảnh đều đang rung chuyển dữ dội như muốn sụp đổ.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ đã còn nhìn không thấy gì cả, trước mắt chỉ ánh sáng vàng.
Đỉnh Thần Châu phát ra ánh vàng rực rỡ, bao trùm hết thảy.
Hơn nữa rung chuyển cũng càng ngày càng mãnh liệt, Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể giữ chặt đỉnh Thần Châu không rời.
Ầm!
Cùng với một tiếng nổ ầm trời, Lâm Mặc Ngữ kêu lên đau đớn, bên tai không nghe thấy gì khác ngoài tiếng nổ.
Cả người như chịu công kích nghiêm trọng, chớp mắt mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, Lâm Mặc Ngữ mới tỉnh lại.
Phát hiện mình đã quay về chiến trường Vĩnh Hằng.
Xung quanh yên tĩnh như tờ, ánh sáng của chiến trường Vĩnh Hằng không chút thay đổi.
Hai tảng đá lớn vẫn sừng sững ở đó.
Mạc Vận ngã sang một bên.
Lâm Mặc Ngữ đi qua kiểm tra, phát hiện không có vấn đề gì, chỉ đang hôn mê.
Sau khi xác định Mạc Vận không sao, lúc này Lâm Mặc Ngữ mới thả lỏng, bắt đầu tự kiểm tra.
Giây tiếp theo, hắn bật ra một tiếng ngạc nhiên.
Người trước nay vẫn luôn bình tĩnh như hắn, lần đầu tiên thất thố đến thế.