Chương 510: Đào mất gốc rễ của bí cảnh Thần Tuyển
Lâm Mặc Ngữ nhìn thuộc tính của bản thân, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
[Họ tên: Lâm Mặc Ngữ]
[Chức nghiệp: Tử Linh pháp sư (duy nhất)]
[Cấp độ: 30 (92.00%)]
[Danh xưng: Chiến Vương Long tộc (toàn thuộc tính +500, tiêu hao kỹ năng giảm 50%)]
[Sức mạnh: …]
[Nhanh nhẹn: …]
[Tinh thần: …]
[Thể chất: …]
…
[Đặc tính: Sức mạnh thần tính (cấp 30)]
…
[Vật phẩm đặc thù: Đỉnh Thần Châu (không thể sử dụng)]
[Sức mạnh thần tính (cấp 30): Khi thăng cấp, tất cả thuộc tính tăng thêm 30% , tốc độ phục hồi năng lực tinh thần tăng 3000%, tốc độ phục hồi mệt mỏi tăng 3000%]
…
[Kịch Độc Tinh Hoàn (cấp 3): Tạo sát thương độc tố trong bán kính 3 mét, gây sát thương tương đương 30 điểm sức mạnh mỗi giây trong thời gian 3 giây.]
[Cường Binh: Trong 30 giây, bản thân và vật triệu hồi, tất cả thuộc tính cơ bản tăng 200%, sát thương do tấn công gây ra tăng thêm 500%. Thời gian hồi chiêu là 1 tiếng.]
Không có thay đổi lớn nào về các thuộc tính ban đầu.
Thêm một mục [Đặc tính: Sức mạnh thần tính (cấp 30)]
Vậy mà sức mạnh thần tính lại đạt tới cấp 30.
Lâm Mặc Ngữ nhớ tới sau khi giẫm lên tầng cao nhất, một lượng lớn năng lượng thần tính đều xuyên vào.
Nhưng khi đó hắn bị [Đỉnh Thần Châu] hấp dẫn, không để ý tới những năng lượng thần tính này, càng không để ý tới sức mạnh thần tính.
Không ngờ, đã tới cấp 30.
Sức mạnh thần tính cấp 30 cung cấp bốn đặc tính, mỗi đặc tính đều có thể gọi là mạnh mẽ.
Đặc biệt là đặc tính đầu tiên, khi thăng cấp, tất cả thuộc tính tăng thêm 30%…
Người khác thăng một bậc tăng thêm điểm.
Sau khi tích lũy từng cấp một, chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn.
Hơn nữa Lâm Mặc Ngữ tin rằng cấp 30 tuyệt đối không phải là điểm cuối.
Chỉ là vì bản thân hắn mới cấp 30, cho nên sức mạnh thần tính cũng bị kẹt ở cấp 30.
Ngẫm lại lão sư Bạch Ý Viễn năm đó mới cấp 5, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Tuy nhiên đó không phải là lý do khiến hắn kinh ngạc.
Với tính cách bình tĩnh của mình, hắn sẽ không kinh ngạc vì điều này.
Lý do thật sự dọa hắn chính là đỉnh Thần Châu.
Đỉnh Thần Châu thành vật sở hữu của hắn.
Tuy bây giờ hắn không thể sử dụng nhưng đỉnh Thần Châu thật sự nằm trong tay hắn.
“Có phải không, sau này sẽ không còn bí cảnh Thần Tuyển nữa.”
Gốc rễ của bí cảnh Thần Tuyển dường như chính là đỉnh Thần Châu, hiện tại đỉnh Thần Châu đã rơi vào tay hắn.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy mình đã đào mất gốc rễ của bí cảnh Thần Tuyển.
99% khả năng sau này sẽ không còn bí cảnh Thần Tuyển nữa.
Nhưng vậy thì sao.
Nếu có lựa chọn, Lâm Mặc Ngữ vẫn sẽ không chút do dự lựa chọn lấy đi [Đỉnh Thần Châu].
[Đỉnh Thần Châu] và Bùa chữ [Binh] đều liên quan tới Hoa Hạ kiếp trước.
Lâm Mặc Ngữ rất muốn tìm ra bí ẩn trong đó, biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Kỹ năng Kịch Độc Tinh Hoàn này vẫn cần phải tu luyện, có sức mạnh thần tính, tốc độ phục hồi năng lực tinh thần của hắn đã đạt tới 130 lần.
Xem ra tu luyện cũng không quá khó khăn.
Kỹ năng của bùa chữ [Binh] không cần phải thăng cấp, kỹ năng này đã mạnh đến mức nghịch thiên.
Sau khi kích hoạt, thậm chí có thể xử gọn cả BOSS.
“Hừ…”
Theo tiếng rên khẽ, Mạc Vận tỉnh lại.
Ánh mắt nàng ấy lóe lên sự cảnh giác trong nháy mắt, khi nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ ngồi ở bên cạnh mới thả lỏng.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Mạc Vận ôm đầu, vẫn còn đau nhức và sưng tấy.
Áp lực tinh thần vừa rồi quá lớn, di chứng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Lâm Mặc Ngữ đáp: “Ta lên tới tầng cao nhất, sau đó bí cảnh nổ tung.”
Trên trán Mạc Vận xuất hiện vài vạch đen: “Ngươi nói ngươi lên tới tầng cao nhất?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, xác nhận câu hỏi của Mạc Vận.
“Vậy sức mạnh thần tính của người…”
“Cấp 30.”
Lâm Mặc Ngữ trả lời nhẹ tựa lông hồng, suýt nữa dọa Mạc Vận ngất xỉu lần nữa.
Mạc Vận hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh ngày trước, kinh ngạc hét lên: “Sao có thể! Chuyện này không thể nào!”
Lâm Mặc Ngữ lẳng lặng nhìn nàng ấy, chuyện này có cần phải khoa trương như vậy không?
Nếu để nàng ấy biết được mình đào mất gốc rễ của bí cảnh Thần Tuyển, vậy không phải sẽ lật trời à?
Không thể nói, Lâm Mặc Ngữ không định kể chuyện này cho bất kỳ ai.
Trước khi giải được câu đố, hắn thậm chí không nghĩ tới việc nói cho Bạch Ý Viễn và Lâm Mặc Hàm.
Nếu không, hắn không biết nên giải quyết thân phận của mình như thế nào, tại sao mình lại biết [Đỉnh Thần Châu], tại sao lại biết Bùa chữ [Binh].
Trong mắt họ, những chữ viết này chính là phù văn huyền bí.
Thấy Lâm Mặc Ngữ bình tĩnh như thế, cuối cùng Mạc Vận cũng chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.
Khóe miệng hơi giật giật: “Ngươi đúng là quái vật.”
Lâm Mặc Ngữ cười ha hả, ngươi thích nói sao cũng được, tùy ngươi.
Ánh sáng đỏ trên bầu trời rốt cuộc cũng biến mất, thời hạn mười ngày đã đến, Nguyên Thủy Phù Văn bắt đầu dung hợp lần cuối với Mạc Vận.