Chương 51: Thật là một người kỳ lạ nhưng cũng có chút đáng yêu (2)
“Mặc dù ta có thể đến sàn giao dịch mua nhưng ta phải xin tiền của cha ta, ta không muốn xin tiền ông ấy.”
Đột nhiên, một bóng đen bay về phía nàng, Hạ Tuyết vô thức đưa tay ra đỡ lấy.
[Pháp trượng của Vua Goblin]
Đây không phải là pháp trượng nàng muốn hay sao?
Lâm Mặc Ngữ từ tốn nói: “Cho ngươi đó.”
Chỉ là một cây pháp trượng thôi mà, không là gì cả.
Hạ Tuyết sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cảm ơn.”
Sau đó, nàng nghi ngờ hỏi: “Tại sao ngươi không tự mình dùng?”
Lâm Mặc Ngữ lấy sách Ma Pháp của vua Goblin ra, nói: “Ta dùng cái này.”
Sách Ma Pháp và pháp trượng đều là vũ khí của hệ pháp sư nhưng hầu hết các pháp sư đều chọn dùng pháp trượng.
Suy cho cùng, ngoài việc phô trương thanh thế thì có những lúc pháp trượng còn dùng để đỡ đòn và thực hiện những đòn tấn công vật lý đơn giản.
Sách Ma Pháp không có cái tính năng này.
Nếu để so sánh với nhau thì pháp trượng càng thực dụng hơn.
Đây là kinh nghiệm mà mọi người đúc kết ra được, Hạ Tuyết không hiểu: “Nhưng mà pháp trượng thực dụng hơn so với sách Ma Pháp mà.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ta không thích pháp trượng.”
…
Lý do này khiến Hạ Tuyết không thể phản bác lại.
Hóa ra là vì lý do này.
Nghĩ cũng đúng.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, nàng hoàn toàn chưa nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ lấy sách Ma Pháp ra.
“Có lẽ là do giá trị sách Ma Pháp không lớn nên hắn không xem trọng cho lắm.”
Lâm Mặc Ngữ không biết ý nghĩ trong lòng của Hạ Tuyết, hắn đang kiểm tra những thay đổi thuộc tính sau khi được nâng cấp của mình.
[Tên: Lâm Mặc Ngữ]
[Chức nghiệp: Tử Linh pháp sư (độc nhất)]
[Cấp độ: 15 (8.00%)]
[Sức mạnh: 200]
[Linh hoạt: 200]
[Tinh thần: 800 (+20)]
[Thể chất: 200 (+20)]
[Trang bị: Sách Ma Pháp của vua Goblin, Áo choàng tri thức]
[Không gian triệu hồi: 84/105, Khô Lâu chiến sĩ (số lượng: 84)]
[Thiên phú: Tăng cường toàn diện (cấp 2, độc nhất)]
[Kỹ năng bị động: Chuyển giao sát thương.]
[Kỹ năng chủ động: Ngọn lửa linh hồn (cấp 15), Triệu hồi Khô Lâu chiến sĩ (cấp 15), Bạo liệt thi thể (cấp 1)]
[Tăng cường toàn diện (cấp 2): Hiệu quả của tất cả các kỹ năng được tăng thêm 20 lần.]
[Chuyển giao sát thương: Tất cả các sát thương mà bản thân thuật sĩ phải chịu đều do vật thể triệu hồi gánh chịu.]
[Ngọn lửa linh hồn (cấp 15): Đốt cháy linh hồn của mục tiêu, gây sát thương bỏng rát, uy lực được quyết định bởi sức mạnh tinh thần và cấp độ kỹ năng của chính người đó.]
[Triệu hồi Khô Lâu chiến sĩ (cấp 15): Triệu hồi Khô Lâu chiến sĩ cấp đồng.]
[Bạo liệt thi thể (cấp 1), Kíp nổ thi thể, gây sát thương 10% sinh mệnh thi thể đối với kẻ địch trong phạm vi 1 mét.]
Cuối cùng cũng đạt tới cấp 15, cơ hội tiến vào học viện Hạ Kinh lớn hơn rất nhiều.
Tốt nhất là có thể đạt tới cấp 16, nếu như thật sự không thể đạt tới thì có lẽ cũng không phải vấn đề gì lớn.
Sau khi đạt cấp 15, tốc độ gia tăng kinh nghiệm sẽ chậm lại.
Vốn dĩ Lâm Mặc Ngữ dự kiến kinh nghiệm của mình có thể tăng lên khoảng 12% nhưng hóa ra chỉ có 8%.
Tuy rằng là một tổ 2 người hợp tác nhưng Hạ Tuyết cũng lấy đi một phần kinh nghiệm.
Nhưng thật sự đã chậm đi rất nhiều.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ tính toán lại một chút.
Bùa Hồi Chiêu sơ cấp của Hạ Tuyết còn có thể giúp bọn họ vượt qua liên tiếp ba lượt phó bản.
Với tốc độ của hắn, vượt qua ba lượt phó bản cùng lắm cũng chỉ mất nửa giờ.
Cuối cùng sẽ có thêm thời gian dành cho hai giai đoạn hồi chiêu tự nhiên.
Cũng không phải là không có khả năng vượt qua năm lần phó bản.
Tất nhiên, hai lần cuối cùng nhất định phải mang theo Hạ Tuyết.
Lâm Mặc Ngữ không thể làm được chuyện ngay từ đầu đã dẫn theo nhưng về sau lại bỏ mặc như thế được.
“Một tổ hai người vượt năm lần, có lẽ đã đủ để bản thân tăng lên cấp 16 rồi.”
Nhìn vua Goblin ngã trên mặt đất, Lâm Mặc Ngữ từ tốn nói: “Thật ngại quá, có lẽ còn phải giết ngươi thêm năm lần nữa.”
Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ nói chuyện với vua Goblin, Hạ Tuyết cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Sao ngươi lại nói chuyện cùng Boss, nó cũng có hiểu đâu?”
Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ muốn nói thôi, nó có nghe hiểu hay không cũng không quan trọng.”
Hạ Tuyết lại càng cảm thấy kỳ lạ: “Thế sao ngươi lại nói như thế?”
Lâm Mặc ngữ không trả lời câu hỏi của Hạ Tuyết.
Không biết tại sao, khi Hạ Tuyết nhớ lại cảnh lúc nãy Lâm Mặc Ngữ nói thật ngại quá với Boss, đột nhiên cảm thấy Lâm Mặc Ngữ có chút đáng yêu.
Thử hỏi ai có thể nghiêm túc nói thật ngại quá với Boss như vậy chứ.
Phó bản không phải dùng để vượt qua hay sao?
Boss không phải dùng để giết hay sao?
Tuy rằng Boss trong phó bản cao cấp bị giết vô số lần nhưng cũng có vô số chức nghiệp giả chết dưới tay chúng.
Có gì để nói thật ngại quá chứ.
“Thật là một người kỳ lạ nhưng cũng có chút đáng yêu.”
Hạ Tuyết đột nhiên cười lớn.
Lâm Mặc Ngọc nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ: “Ra ngoài đi, chúng ta tiếp tục.”
“Được thôi, chúng ta tiếp tục.”