Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 54 - Chương 54: Miệng Cao Dương Vừa Hạ Tiện Vừa Ngứa Đòn Lại Không Biết Xấu Hổ (2)

Chương 54: Miệng Cao Dương vừa hạ tiện vừa ngứa đòn lại không biết xấu hổ (2)
Cao Dương bị bỏng đến mức hét lên, ôm mông bỏ chạy trong chớp mắt.

Hạ Tuyết thở hổn hển, giậm chân: “Người này, miệng của hắn quá hạ tiện, đúng là ngứa đòn mà.”

Lâm Mặc Ngữ cũng cảm thấy thế nhưng không thể không thừa nhận rằng Cao Dương là một người tốt.

Lúc người khác đều xa lánh hắn, chỉ có Cao Dương chủ động nói chuyện với hắn.

Cho dù hắn rất ít đáp lại nhưng Cao Dương trước nay đều không chán ghét.

Lâm Mặc Ngữ tin tưởng cảm giác của bản thân sẽ không sai.

Cao Dương là người ngớ ngẩn, vui tính nhưng lại rất chân thành.

10 tiếng sau, Cao Dương gia nhập đội ngũ.

Lâm Mặc Ngữ làm đội trưởng, tiến vào phó bản cấp Ác Mộng.

Vừa mới tiến vào phó bản, Cao Dương là người đầu tiên sợ hãi ngã xuống đất.

“Này, này, này… Hạ đại tiểu thư, Lâm lão đại, các người làm sao lại tiến vào độ khó cấp Ác Mộng vậy?”

Hạ Tuyết khịt mũi: “Đừng nói nhảm, cứ theo sau là được rồi, cũng không mượn ngươi đánh quái vật.”

Hả?

Vẻ mặt Cao Dương lộ ra nhiều biểu cảm khác nhau có bối rối, có kinh hoảng, có sợ hãi.

Hạ Tuyết tự hỏi liệu lần đầu tiên bước vào nàng có giống như vậy hay không.

Hình như lúc đó bản thân mình cũng bị dọa đến phát sợ.

Vì mạng sống của mình, Cao Dương theo sát Hạ Tuyết, một bước cũng không dám rời khỏi.

Đây là cấp Ác Mộng cấp độ khó đó, hắn mà bị một con quái vật tấn công thì toi cái mạng nhỏ này luôn.

Mười phút sau, Cao Dương nhìn Boss đã chết, mãi vẫn không ngậm được miệng.

“Cái này… Cái này…”

“Thế là chết rồi sao?”

Hạ Tuyết nhìn hắn: “Ngươi có thể ngậm miệng lại được không? Nước miếng chảy xuống hết rồi kìa.”

Cao Dương lau khóe miệng, đột nhiên ôm chầm lấy đùi của Lâm Mặc Ngữ: “Lão đại, Lâm lão đại, sau này ngươi vượt phó bản dẫn theo ta có được không, ta làm vật trang sức cho ngươi.”

Hạ Tuyết bất lực: “Ngươi cái tên này sao mà lại yếu đuối như vậy? Ngươi là kỵ sĩ, có thể có chút tinh thần của kỵ sĩ không?”

Cao Dương hét lên: “Tinh thần kỵ sĩ có tác dụng gì, có lão đại ở đây, còn cần đến kỵ sĩ làm cái quái gì.”

Hạ Tuyết thật sự hết cách với hắn nên nàng chỉ có thể làm ngơ.

Cơ thể Lâm Mặc Ngữ tỏa ra ánh sáng trắng mờ nhạt.

Hắn đã hoàn thành việc thăng cấp.

Ở cấp 16, hắn đã có thể tự tin tiến vào học viện Hạ Kinh rồi.

Sau khi vượt phó bản một lần nữa, Hạ Tuyết cũng đạt cấp 15, nàng cũng tự tin có thể được nhận vào học viện Hạ Kinh.

Về phần Cao Dương, mục tiêu của hắn là học viện Giang Ninh trong tỉnh.

Đây cũng là một học viện cao đẳng tốt, yêu cầu ở đây thấp hơn nhiều so với học viện Hạ Kinh.

Kỵ sĩ cấp 12 đã đạt tiêu chuẩn rồi.

Mặt trời lặn ở phía Tây, đổ bóng dài lên vạn vật.

Trên tường thành của Nam Thành, thành phố Tây Hải.

Mấy vị hiệu trưởng đứng cùng với nhau nhìn vào dã khu bên ngoài tường thành.

“Đã đến lúc bọn trẻ quay lại rồi.”

“Ngày mai là ngày thi học kỳ rồi, đã nói với chúng rằng hôm nay bắt buộc phải trở lại.”

“Không biết kết quả thi học kỳ ngày mai sẽ ra sao.”

“Hầu hết mọi người sẽ ổn cả, vấn đề chỉ là cách biệt tốt hay kém giữa các học viện mà thôi.”

“Lão Lục, nghe nói mục tiêu của hai thiên tài ở trường ngươi đều là học viện Hạ Kinh.”

Lục Vân không chớp mắt nhìn về phía xa: “Đúng thế, Mặc Ngữ và Hạ Tuyết đều muốn thi vào học viện Hạ Kinh.”

“Học viện Hạ Kinh là nơi cạnh tranh khốc liệt nhất, theo như tiêu chuẩn mỗi năm thì cấp độ 15 mới có thể có cơ hội lớn, cấp độ 16 mới có thể đảm bảo mọi thứ đều không xảy ra sai sót.”

“Quá khó.”

“Cấp 15 mới có hy vọng, cấp 16 lại hiếm thấy. Thành phố Tây Hải chúng ta trừ Tô Thiên Tinh thì chỉ còn Lâm Mặc Hàm đạt được cấp 16 thôi.”

“Không biết năm nay hai đứa nhóc kia có hy vọng hay không.”

Lục Vân gật đầu: “Hãy tin tưởng chúng.”

Lâm Mặc Ngữ và Hạ Tuyết, một người là em trai Lâm Mặc Hàm, một người là thiên kim Hạ gia.

Lục Vân cảm thấy hai người này có thể tạo ra kỳ tích.

Cuối cùng cũng có người xuất hiện trong tầm mắt.

Một vị hiệu trưởng nói: “Là người của trường trung học số 3 chúng tôi.”

Dưới tác dụng của thuật Dò Thám, họ có thể thấy rõ cấp độ của người đến.

[Hứa Chấn, cấp 12, Kiếm đấu sĩ.]

Vị hiệu trưởng đó rất hài lòng, cấp 12 đủ để trúng tuyển vào một học viện cao đẳng tốt rồi.

Hứa Chấn ở trung học số 3 cũng là một nhân vật có tiếng, được coi là một trong số những thiên tài.

“Bạn học Vạn Minh ở trung học số 2 của chúng tôi cũng quay lại rồi.”

[Vạn Minh, cấp 13, Mắt Ưng cung thủ.]

Các học sinh lần lượt quay trở lại, các hiệu trưởng tiếp tục dùng thuật Dò Thám dò xét trên tường thành.

Mỗi năm, thời điểm này cũng là một cuộc đấu trước kỳ thi của các vị hiệu trưởng.

Cuộc thi so tài về thể diện.
Bình Luận (0)
Comment