Chương 53: Miệng Cao Dương vừa hạ tiện vừa ngứa đòn lại không biết xấu hổ (1)
Hơn nữa Ninh Y Y cũng nhắc tới học viện Sáng Thần.
“Ngươi có biết gì về học viện Sáng Thần hay không?”
Lâm Mặc Ngữ hy vọng có thể biết thêm một chút tin tức từ Hạ Tuyết về học viện Sáng Thần.
Ninh Y Y chỉ đề cập đến mà không đi sâu vào chi tiết.
Còn nói cái gì mà đợi hắn vào được học viện Hạ Kinh thì tự nhiên sẽ biết.
Hạ Tuyết co chân lại: “Cụ thể như thế nào thì ta không biết rõ, ta chỉ nghe cha ta nói qua.”
“Học viện Sáng Thần có lẽ là học viện mạnh nhất trong đế quốc Thần Hạ chúng ta.”
“Nếu học viện Hạ Kinh tiếp nhận tất cả những đứa con kiêu hãnh của trời ưu tú thì người trong học viện Sáng Thần đều là những người đứng đầu trong số những đứa con kiêu hãnh của trời.”
“Cha ta nói vào học viện Sáng Thần rất khó khăn, nói ta gần như là không có cơ hội này.”
“Nhưng mà ta cảm thấy ngươi có cơ hội này, vậy nên có thể thử một chút.”
“Nghe nói trước đây đàn anh Tô Thiên Tinh đã vào được học viện Sáng Thần, là người duy nhất trong thành phố Tây Hải chúng ta.”
Hạ Tuyết nhìn Lâm Mặc Ngữ bằng đôi mắt sáng ngời, nàng thực sự cảm thấy Lâm Mặc Ngữ có cơ hội.
Lâm Mặc Ngữ đã sử dụng phương pháp trước đây chưa từng có để dẫn nàng ta vượt qua phó bản cấp Ác Mộng.
Điều này đã thay đổi triệt để nhận thức của nàng ta.
Hiện giờ, nàng ta hoàn toàn không thể so sánh chức nghiệp của mình với Lâm Mặc Ngữ được nữa rồi.
“Nếu như có cơ hội thì ta sẽ đi thử một chút.”
Lâm Mặc Ngữ thì thầm, hắn nhất định phải vào học viện Hạ Kinh, vì chị gái của hắn đang ở đó.
Nếu như có cơ hội hắn cũng muốn đi xem thử học viện Sáng Thần như thế nào.
Đôi mắt Hạ Tuyết đột nhiên sáng lên, cô chỉ vào cửa phó bản nói: “Đó không phải là Cao Dương sao?”
Quả nhiên là Cao Dương, hắn đang ở cửa của phó bản, hình như đang tìm đội.
Hạ Tuyết ném thuật dò thám qua đó, mỉm cười nói: “Nhìn không ra đó, vậy mà tên ngốc này đã cấp 11 rồi. Chỉ đáng tiếc hắn lại là kỵ sĩ, rất khó để tìm đội.”
Vượt qua phó bản cần có kỵ sĩ, hơn nữa còn phải là một kỵ sĩ có cấp độ nhất định.
Vốn dĩ kỵ sĩ cấp 11 không thể xử lý được quái vật ở trong phó bản.
Cho dù có là phó bản độ khó cấp Phổ Thông, tối thiểu cũng cần phải là kỵ sĩ cấp 13.
Quả nhiên, Cao Dương tìm một vòng rồi cũng không thể tìm được đội, khuôn mặt hắn đầy vẻ thất vọng.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Dẫn theo hắn đi.”
Hạ Tuyết cười nói: “Ta không có ý kiến.”
Hạ Tuyết gọi Cao Dương đến.
Tròng mắt Cao Dương xoay chuyển cực nhanh, hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Hai người các ngươi…”
Hạ Tuyết lạnh lùng nói: “Câm cái miệng thối tha của ngươi lại, nếu không bản tiểu thư sẽ xé nát ngươi.”
Hạ Tuyết nổi tiếng là người kiêu ngạo.
Chỉ có lúc ở cùng Lâm Mặc Ngữ thì nàng mới kiềm chế một chút.
Dù sao Lâm Mặc Ngữ càng lạnh lùng hơn, nếu như nàng còn kiêu ngạo nữa thì hai người khỏi cần nói chuyện nữa.
Lúc này đối mặt với Cao Dương mới có thể thấy rõ tính tình đại tiểu thư của nàng.
Cao Dương bị dọa cho giật mình, sờ sờ đầu nói: “Đùa thôi, đùa thôi mà, đừng coi là thật.”
Hạ Tuyết nói: “Đừng tìm đội nữa, chờ thời gian Hồi Chiêu của bọn ta kết thúc, sẽ dẫn ngươi vượt phó bản.”
“Trước khi thi học kỳ, việc ngươi đạt cấp 12 là không thành vấn đề.”
Cao Dương hưng phấn gào lên: “Thật sao, hai người thật sự là đại ân nhân của ta.”
“Hai người không biết đó thôi, trường mà ta muốn theo học phải đạt cấp 12 mới nắm chắc cơ hội.”
“Đúng là người tốt mà.”
Vẻ mặt của Cao Dương vô cùng khoa trương.
Hạ Tuyết cau mày nói: “Nếu như ngươi còn tái phạm thì sẽ không dẫn theo ngươi nữa.”
Cao Dương lập tức đầu hàng, trở nên nghiêm túc: “Hạ đại tiểu thư yên tâm, ta chắc chắn sẽ thành thật. Ngài chỉ Đông ta không dám đi Nam, ngài chỉ Bắc ta không dám đi Đông.”
Hạ Tuyết hừ một tiếng, một quả cầu lửa xuất hiện trong lòng bàn tay: “Nói linh tinh cái gì vậy? Câm miệng.”
Nếu Cao Dương dám nói thêm lời nào nữa thì nàng sẽ đập quả cầu lửa này lên mặt hắn.
Cao Dương thức thời im miệng: “Tiểu nhân tuân mệnh, chỉ là không biết thời gian Hồi Chiêu của hai vị còn bao lâu thế?”
Hạ Tuyết tính toán thời gian: “Vẫn còn 10 tiếng nữa.”
10 tiếng có hơi dài nhưng Cao Dương biết rõ, có cho hắn thêm 10 tiếng nữa thì hắn cũng không thể tìm được đội.
“Được, hai vị hãy nghỉ ngơi, nói chuyện, ta đi tiêu diệt lũ quái vật hoang dã.”
“Mặc Ngữ cố lên, ta xem trọng ngươi đó! Sớm ngày hạ gục Hạ Tuyết nhé.”
Nói xong hắn ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Hạ Tuyết tức đến mức giậm chân, trực tiếp ném một quả cầu lửa ra ngoài.
Ầm một tiếng, quả cầu lửa nổ tung sau mông Cao Dương, một tia lửa nhỏ bắn vào người hắn.
Ôi ôi!