Chương 544: Bởi vì ta đã đọc Tam Quốc (2)
Có chức nghiệp giả Nhân tộc muốn đi theo sau, Giang Hán Sơn vung tay ngăn cản: “Không nên đi theo.”
Lời nói của Giang Hán Sơn ở chỗ này rất có tác dụng.
Thượng tá duy nhất, người có quân hàm tối cao.
Được người tôn kính, uy tín không thấp.
Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc quay lại nhìn về phía đó, sát ý dày đặc bao phủ Lâm Mặc Ngữ như đang cảnh cáo.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn không nhìn chúng nó, chỉ có quân đoàn Vong Linh ngẩng đầu nhìn lại, không nhường một chút nào.
Mộc Tiêm Tiêm khẽ hét lên: “Cẩn thận, bọn chúng có thể tấn công đấy.”
Lâm Mặc Ngữ chụp tay một cái, mặc một bộ Áo Giáp Hài Cốt vào cho mình và Mộc Tiêm Tiêm: “Bọn họ sẽ không ra tay đâu.”
Tình thế cục diện kiềng ba chân, Lâm Mặc Ngữ đã nhìn ra từ trong ánh mắt của bọn chúng từ lâu, hai bên đều hy vọng đối phương ra tay trước.
Bây giờ chỉ là hai người vào phó bản, đại đội ngũ Nhân tộc không hề động, sẽ không khiến cho cuộc chiến ác liệt xảy ra.
Mấu chốt là bây giờ Lâm Mặc Ngữ không có thời gian lãng phí cùng bọn họ.
Đương nhiên nếu như bọn họ muốn gây sự, Lâm Mặc Ngữ cũng sẽ không nương tay.
Không đánh lại [Loan Điểu Viễn Cổ], đánh bọn người kia, còn có thể dùng Thi Thể Bạo Liệt, đây còn không phải là dễ như chơi sao.
Dường như Mộc Tiêm Tiêm vô cùng tin tưởng lời nói của Lâm Mặc Ngữ, cứ như vậy đi theo bên cạnh Lâm Mặc Ngữ đi về phía phó bản.
Rất nhanh, hai người tới lối vào của phó bản.
Đã có thể chạm tay vào phó bản.
Đúng như Lâm Mặc Ngữ tưởng tượng, Ác Ma Vực Thẳm cùng Long tộc, hai bên không hề ra tay.
Cả hai đều muốn chờ đối phương ra tay trước.
Lâm Mặc Ngữ đưa tay chạm vào phó bản.
[Phó bản: Địa Tâm]
[Thời gian còn lại: 8 giờ 45 phút 41 giây]
Thời gian giảm bớt từng chút một.
Thời gian duy trì phó bản đã không nhiều, không đủ 10 tiếng đồng hồ.
Lại còn không có độ khó, không có hạn chế cấp độ.
Tình huống bên trong phó bản, không biết.
Nhưng mà căn cứ vào kinh nghiệm của quá khứ, phó bản xuất hiện ở chiến trường Vĩnh Hằng, cao nhất sẽ không vượt quá cấp 60, thấp nhất cũng sẽ không thấp hơn cấp 45.
Có lẽ là nằm trong khoảng phạm vi này, cụ thể như thế nào thì đi vào mới có thể biết được.
“Chuẩn bị xong, vào phó bản.”
“Ừm, chuẩn bị xong.”
Rõ ràng Mộc Tiêm Tiêm còn có chút khẩn trương, hai người vào phó bản, trước giờ chưa từng thử qua.
Soạt một tiếng, hai người cùng nhau vào phó bản.
Quân đoàn Vong Linh cũng biến mất cùng lúc.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ đi vào, Ác Ma Vực Thẳm với gương mặt hung dữ nhìn về phía Long tộc.
Long tộc cũng trừng mắt nhìn về phía Ác Ma Vực Thẳm.
Hai bên đều cho rằng đối phương có vấn đề, vì sao không ngăn cản Lâm Mặc Ngữ lại.
Vốn dĩ hai tộc chính là quan hệ thù địch, lần này nếu không phải là có lợi ích chung, cũng có thể cùng nhau đối phó Nhân tộc.
Ngoài mặt là hợp tác, trên bản chất vẫn là quan hệ thù địch.
Lâm Mặc Ngữ chính là nắm bắt được điểm này bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng thống nhất cho rằng, chỉ có hai người Lâm Mặc Ngữ cùng Mộc Tiêm Tiêm đi vào phó bản.
Hoàn toàn không có khả năng vượt qua phó bản được.
Hơn nữa rất có thể sẽ chết ở bên trong phó bản.
Đi vào phó bản, lúc này Mộc Tiêm Tiêm mới thở phào nhẹ nhõm: “Bọn họ thực sự không có ra tay.”
Lâm Mặc Ngữ thấp giọng nói: “Bọn họ sẽ không ra tay đâu.”
“Vì sao?” Mộc Tiêm Tiêm rất tò mò vì sao Lâm Mặc Ngữ có thể khẳng định như vậy.
Lâm Mặc Ngữ nói rằng: “Bởi vì ta đã đọc Tam Quốc.”
Hả?
Mộc Tiêm Tiêm nghe không hiểu, cái gì gọi là ta đã đọc Tam Quốc.
Lâm Mặc Ngữ cũng không tiếp tục giải thích, mất công lãng phí nước bọt không cần thiết.
Ánh mắt hắn dò xét ở trong phó bản.
Đây là một mảnh đất giống thung lũng.
Độ cao ước chừng trăm mét.
Có ánh sáng nhưng cũng không phải là ánh nắng mặt trời.
Mà là một ít loài chức nghiệp nấm phát ra ánh sáng.
Mặt đất có nước, có mương, có lớn có nhỏ.
Trong nước nổi bong bóng lên sùng sục sùng sục, từng trận khí nóng bay thẳng lên, là nước sôi.
Trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi.
“A! Đây thật sự là thế giới Địa Tâm?” Mộc Tiêm Tiêm phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Lâm Mặc Ngữ nhìn nàng ta một cái, sợ đến mức Mộc Tiêm Tiêm nhanh chóng ngậm miệng.
Giờ khắc này, nàng ta đã quên chính mình đã là chức nghiệp giả cấp cao cấp 59, mà Lâm Mặc Ngữ chỉ là chức nghiệp giả cấp thấp cấp 33.
Quan hệ của hai người hoàn toàn ngược lại với cấp độ mà họ có, hoàn toàn là Lâm Mặc Ngữ đang lãnh đạo nàng ta.
“Đi thôi.” Trước tiên Lâm Mặc Ngữ đi về phía trước.
Mộc Tiêm Tiêm theo sau.
A!
Lại là một tiếng thét kinh hãi, âm thanh vừa ra khỏi miệng, nàng ta lập tức che miệng.
Lâm Mặc Ngữ kỳ lạ nhìn sang, có phải là đầu óc cô gái này có chút vấn đề hay không.