Chương 568: Thập tử nhất sinh, Huyễn Ma Vực Thẳm (1)
Nhưng đó chỉ là ảnh xạ chứ không phải phân thân hay là chân thân.
Theo quy tắc của không gian thượng tầng ở chiến trường Vĩnh Hằng, dù là Ma Vương Liệt Diễm hay Mị Ma Vương, quăng một cái ảnh xạ đến đây cũng đã là cực hạn.
Nếu không, bọn chúng phân thân đến đây thì Lâm Mặc Ngữ cũng không ngăn chặn được.
Lâm Mặc Ngữ biết rõ quy tắc này, cho nên khi nhìn thấy ảnh xạ của Ma Vương Liệt Diễm, hắn không hề sợ hãi.
Thanh âm của Ma Vương Liệt Diễm vang vọng trong kết giới: “Lâm Mặc Ngữ, lần này ngươi chết chắc rồi.”
Hử?
Lâm Mặc Ngữ nghe ra trong giọng điệu của Ma Vương Liệt Diễm có gì đó không đúng, dường như hắn đang cực kì tự tin.
Cũng không biết lấy đâu ra cái sự tự tin đó.
Bốn phía chẳng có Ác Ma, chẳng có BOSS, vắng tanh.
Ngoại trừ kết giới.
Lâm Mặc Ngữ không nhịn được mà suy đoán, thế này là muốn nhốt mình trong này đến chết luôn sao?
Ma Vương Liệt Diễm tiếp tục nói: “Hãy cố gắng tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng của ngươi đi, ngươi sẽ bị xóa sổ triệt để, hoàn toàn bỏ mạng.”
“Bổn vương sẽ nhìn, nhìn ngươi cuối cùng sẽ biến thành một tên đần, một tên ngốc, sau đó bị giết, bị phân xác.”
“Thiên tài Nhân tộc gì chứ, trước mặt bổn vương, chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ khẽ dao động, quân đoàn Vong Linh xuất hiện để bảo vệ hắn.
Ánh mắt nghiêm túc, hắn muốn xem thử rốt cuộc Ma Vương Liệt Diễm đang định làm gì.
Dụ mình đến đây, lại không sắp xếp một con quái vật nào cả, rốt cuộc là đang giở thủ đoạn gì đây?
Lấy đâu ra cái sự tự tin là có thể giết chết mình?
Ở đây đâu đâu cũng lộ ra sự kỳ dị.
Trong kết giới, từng làn sương mù bay lên, nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó nhận ra.
Khi Lâm Mặc Ngữ phát hiện tầm nhìn của mình đã thay đổi thì toàn bộ kết giới đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Con mắt của Ma Vương Liệt Diễm cũng ẩn trong sương mù, trở nên mông lung mờ mịt một lúc lâu.
Sương mù càng lúc càng dày đặc.
Tầm nhìn cũng càng lúc càng tệ, hình ảnh dần trở nên mơ hồ.
Hình chiếu của Ma Vương Liệt Diễm không thấy đâu, hoàn toàn ẩn nấp trong sương mù.
Khô Lâu chiến sĩ đã không nhìn thấy nó từ lâu rồi, chỉ còn lờ mờ nhìn thấy từng Ngọn Lửa Linh Hồn trong sương mù.
Ngay sau đó, ngay cả Ngọn Lửa Linh Hồn cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Bên tai vang lên tiếng rắc rắc, lũ Khô Lâu phân tán ra bốn phía.
Dù tầm nhìn có bị che mất cũng không sao, điều đó không ảnh hưởng đến việc cảm ứng của Lâm Mặc Ngữ thông qua các Khô Lâu chiến sĩ.
“Kết giới, phạm vi bao phủ khoảng một cây số.”
“Bên trong kết giới không có quái vật nhưng khắp nơi đều là sương mù và không có góc chết.”
“Rốt cuộc Ma Vương Liệt Diễm định làm gì?”
Các Khô Lâu chiến sĩ đã mang đến cho Lâm Mặc Ngữ một thông tin chi tiết về những thứ bên trong kết giới.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ không biết Ma Vương Liệt Diễm muốn đối phó với mình như thế nào.
Chỉ nhốt mình lại như vậy thì có tác dụng gì?
Chẳng lẽ thật sự muốn nhốt mình đến chết ư?
Dưới mệnh lệnh của Lâm Mặc Ngữ, các Khô Lâu chiến sĩ bắt đầu tấn công kết giới.
Kết giới kêu lên ầm ầm nhưng vẫn không chút sứt mẻ dưới đòn tấn công của các Khô Lâu chiến sĩ.
Lâm Mặc Ngữ lại thử để cho các Khô Lâu bộc phát kỹ năng nhưng kết giới cũng chỉ xuất hiện những gợn sóng nhẹ.
Kết giới do Ma Vương Liệt Diễm chuẩn bị rất mạnh, không thể phá được trong một thời gian ngắn.
“Không biết liệu kỹ năng Cường Binh có thể phá vỡ được kết giới không?”
Lâm Mặc Ngữ thầm nghĩ trong lòng.
Sương mù không ngừng xâm nhập vào cơ thể của hắn theo từng nhịp thở.
Ngoài hơi thở ra, sương mù còn lần lượt thấm vào trong cơ thể qua làn da.
Nhưng Áo Giáp Hài Cốt không hề có phản ứng.
Lâm Mặc Ngữ rất tin tưởng vào Áo Giáp Hài Cốt, nếu Áo Giáp Hài Cốt không có phản ứng thì chắc hẳn là không có độc và vô hại.
Càng lúc càng có nhiều sương mù bị hút vào, Lâm Mặc Ngữ dường như nghe thấy tiếng cười của Ma Vương Liệt Diễm.
Khung cảnh trước mắt hắn bắt đầu thay đổi.
Tất cả những hình ảnh mà hắn đã trải qua đều hiện ra ngay trước mắt.
Tiêu diệt Ác ma, giết BOSS, cuộc so tài chức nghiệp giả, các loại phó bản, chiến trường Nguyên…
Từng cảnh tượng lần lượt hiện lên trước mắt rồi tan biến.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó, những cảnh tượng hiện lên rồi biến mất đó đang bị lãng quên.
Một lúc sau, hắn phát hiện mình đã trở về trường.
Bên tai vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Mình đang làm gì vậy?”
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy rất kỳ lạ.
Hắn cảm thấy lẽ ra lúc này mình không nên ở trong trường học.
Nhưng ký ức lại mách bảo hắn rằng hắn nên là một học sinh và sắp chuyển chức nghiệp.
Cao Dương xuất hiện ngay trước mắt: “Lâm ngốc, đến lượt ngươi rồi, mau đi lên đi.”